Ông Tâm năm nay đã ngoài 60 tuổi, lưng bắt đầu còng, tóc bạc lơ thơ. Cả đời ông làm phụ hồ, tích cóp từng đồng nuôi con gái duy nhất – Hạnh – ăn học đàng hoàng. Khi Hạnh học xong cao đẳng kế toán, ông thở phào, nghĩ từ nay con đỡ khổ.
Rồi Hạnh gặp Nam, nhân viên IT trong công ty. Ngày ra mắt, Nam lịch sự cúi đầu chào ông bà, hứa sẽ yêu thương Hạnh cả đời. Đám cưới tổ chức giản dị, Hạnh theo chồng lên thành phố. Thấy hai vợ chồng thuê trọ chật hẹp, ông Tâm bàn với vợ bán mảnh vườn cuối cùng dưới quê, đưa Nam 300 triệu làm tiền đặt cọc mua căn hộ chung cư nhỏ.
– Của ít lòng nhiều, ba mẹ chỉ mong tụi con yên ổn, đỡ lận đận.
Nam nhận tiền, cảm ơn rối rít. Hai năm sau, Hạnh sinh bé Bin. Ông bà lên thành phố chăm cháu ngoại. Mỗi sáng, ông Tâm chở cháu đi học, bà nấu cơm, giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Nam mới được cất nhắc làm trưởng phòng IT, lương tăng gấp đôi, ai cũng khen giỏi.
Nhưng từ ngày Nam lên chức, thái độ anh ta thay đổi. Đi làm về, anh ta chỉ cắm mặt vào điện thoại, thi thoảng lườm bố mẹ vợ khi thấy họ bày biện đồ quê trong bếp. Một tối, Nam hắng giọng nói với vợ:
– Anh nghĩ… ba mẹ nên về quê sống. Nhà chật chội, bạn bè đồng nghiệp lên chơi, thấy hai ông bà ở quê, họ cười anh quê mùa.
Hạnh sững người:
– Nhưng ba mẹ đã bán đất cho vợ chồng mình mua căn hộ này mà anh…

Nam gạt phắt:
– Đó là anh cho vay mượn để trả góp, anh đứng tên mua. Giờ anh là trưởng phòng rồi, cần giữ thể diện. Ba mẹ em ở đây chỉ vướng víu thôi.
Ông Tâm ngồi xó bếp, nghe rõ từng lời. Tay ông run run, còn bà thì nước mắt chảy ròng. Ông bà lặng lẽ thu dọn đồ đạc, bế cháu thơm lên má lần cuối rồi quay lưng bước đi. Hạnh nhìn theo, tim quặn thắt nhưng không dám cãi chồng.
Một tuần sau, Nam vội vã chạy về nhà sau giờ làm, mặt tái mét. Anh ta vừa bị giám đốc gọi lên khiển trách, tạm đình chỉ chức trưởng phòng. Hóa ra, dự án mới Nam quản lý bị sự cố hệ thống lớn, công ty thiệt hại hàng trăm triệu. Người được cử thay thế Nam xử lý là… kỹ sư Lê Tâm – người đã nghỉ hưu nhưng được mời làm cố vấn khẩn cấp.
Nam chết lặng khi thấy ông Tâm trong phòng họp. Ông mặc sơ mi trắng, tóc bạc nhưng lưng vẫn thẳng, ánh mắt điềm đạm. Giám đốc giới thiệu:
– Đây là thầy Lê Tâm, cố vấn IT nổi tiếng, cũng là người từng giảng dạy phần mềm chuyên ngành cho cả tỉnh ta. Thầy sẽ hướng dẫn và giám sát dự án này.
Nam toát mồ hôi lạnh. Anh ta cúi gằm, không dám ngẩng đầu. Ông Tâm nhìn Nam một lúc lâu, rồi nói nhẹ:
– Làm việc phải có tâm, có trước có sau con ạ.
Kết thúc buổi họp, ông Tâm thu xếp đồ đạc, đứng dậy rời đi. Trước khi đi ngang Nam, ông chỉ nói một câu:
– Nhà không có ba mẹ vợ thì cũng chẳng sao, nhưng người không có đạo làm người… thì khó mà đứng vững.
Ngày hôm đó, Nam rời công ty với lá thư xin nghỉ việc trong tay. Anh ta đã đánh mất chức vụ, danh dự và quan trọng nhất… là niềm tin của những người yêu thương anh nhất.