Chiều cuối tuần, trời Sài Gòn nắng như đổ lửa. Mẹ chuẩn bị về quê, tay xếp từng bộ quần áo gọn gàng vào vali, trong khi Tuấn – con trai 10 tuổi – cứ đứng ngồi không yên.
– Mẹ ơi, mẹ đừng đi! – Tuấn nắm chặt tay mẹ, mắt đỏ hoe.
– Mẹ về quê có ba ngày thôi mà, ông ngoại bệnh, mẹ phải về chăm. – Mẹ dịu dàng xoa đầu con.
Tuấn nghẹn ngào, lí nhí:
– Tối qua con mơ… con mơ thấy bà ngoại. Bà đứng cuối giường, tay run run… bà nói: “Không được cho mẹ con về quê. Không được!”
Mẹ khựng lại một chút, gương mặt thoáng chút bối rối.
– Mơ mà con. Bà mất rồi, sao hiện về được. Mình đừng tin mấy chuyện mê tín nghen.

Nhưng Tuấn vẫn bám chặt lấy tay mẹ:
– Con xin mẹ, mẹ đừng đi… lần này mẹ nghe con đi. Mẹ mà đi là có chuyện!
Mẹ dằn nhẹ tay Tuấn ra, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Mẹ hiểu con lo cho mẹ, nhưng không thể vì giấc mơ mà mẹ bỏ mặc ông ngoại. Con ngoan, ở nhà với ba, vài hôm mẹ về.
Xe khách rú còi ngoài ngõ. Mẹ bước nhanh ra khỏi nhà, không ngoái lại. Tuấn òa khóc, chạy theo đến tận cổng nhưng chỉ kịp nhìn thấy dáng mẹ khuất dần sau cửa kính.
Chuyến xe lăn bánh được hơn 2 tiếng thì mưa giông nổi lên giữa đèo Bảo Lộc. Tài xế cố chạy nhanh để tránh sạt lở, nhưng bất ngờ… một vách núi bên đường đổ sập. Đất đá, bùn và cây cối đè lên nửa thân xe.Đại lý ô tô gần đây
Tin tức phát ra lúc 8 giờ tối: “Tai nạn nghiêm trọng tại đèo Bảo Lộc. Một xe khách bị sạt lở đè trúng. Lực lượng cứu hộ đang tiếp cận hiện trường.”
Tuấn ngồi chết lặng bên màn hình tivi. Cậu gào khóc gọi tên mẹ. Người ba vội lao ra ngoài, bắt đầu cuộc gọi điên cuồng tìm mẹ.
Gần nửa đêm, tin nhắn được gửi về: “Mẹ con vẫn sống. Bị kẹt trong khoang xe nhưng không nguy hiểm tính mạng. Đang được chuyển về bệnh viện tỉnh.”
Ngày hôm sau, khi mẹ được đưa về nhà trong đôi nạng gỗ, chân bó bột, mắt mẹ nhòe nước nhìn Tuấn:
– Con đã biết trước… tại sao mẹ không nghe con?
Tuấn chỉ nhìn mẹ thật lâu, rồi lí nhí:
– Tại vì con thương mẹ… bà thương mẹ… ai cũng thương mẹ.
Gió thổi lùa qua hiên nhà. Một cành bông gòn khô rụng xuống, lặng lẽ. Không ai nói gì thêm.
Giấc mơ của con, có khi là lời nhắn từ nơi ta chẳng thể ngờ tới. Và có những lúc… đừng vội xem điều vô lý là hoang đường.