Chiều buông xuống, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, trải dài trên con đường dẫn về nhà. Tôi, Hoan, bước xuống từ chiếc xe buýt cuối ngày, đôi giày cao gót gõ nhịp trên vỉa hè. Hôm nay, tôi được nghỉ sớm, một điều hiếm hoi trong guồng quay công việc bận rộn. Trong đầu tôi đã vẽ sẵn hình ảnh một buổi tối ấm áp: tôi sẽ nấu một bữa cơm thật ngon, ngồi bên chồng, nghe anh kể về những chuyện vụn vặt ở công ty. Nhưng khi đặt tay lên nắm cửa, tôi khựng lại. Tiếng nói từ bên trong vang lên, sắc lạnh và đầy ẩn ý, như một nhát dao xuyên qua không gian tĩnh lặng.
“Con yên tâm, mẹ đã lo hết rồi. Con bé vẫn không nghi ngờ gì đâu.”
Đó là giọng mẹ chồng tôi, bà Hiền. Tôi đứng chết lặng, tay vẫn đặt trên nắm cửa, không dám đẩy vào. Tiếng chồng tôi, Nam, đáp lại, trầm nhưng sắc: “Mẹ chắc chứ? Nếu Hoan biết chuyện thuốc, chắc chắn cô ấy sẽ không để yên.”
Thuốc? Tim tôi đập mạnh, như muốn vỡ tung lồng ngực. Tôi ép tai sát cánh cửa, cố nghe từng lời, từng âm thanh, dù chúng đang xé toạc trái tim tôi.
Tôi và Nam cưới nhau được ba năm. Ba năm, không dài nhưng cũng đủ để tôi nghĩ rằng mình hiểu anh, hiểu gia đình anh. Nam là người đàn ông dịu dàng, chu đáo, luôn mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Mẹ chồng tôi, bà Hiền, dù đôi lúc nghiêm khắc, vẫn đối xử với tôi như con ruột. Tôi chưa từng nghi ngờ tình cảm của họ, cho đến hôm nay.
Chuyện con cái là nỗi đau lớn nhất trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Sau hai năm cưới mà vẫn không có tin vui, tôi bắt đầu lo lắng. Tôi đi khám, bác sĩ nói cơ thể tôi hoàn toàn bình thường. Nam cũng đi khám, kết quả không có vấn đề gì. Vậy mà, tháng nào tôi cũng thất vọng, nước mắt rơi trong lặng lẽ mỗi khi cầm que thử thai chỉ hiện một vạch. Mẹ chồng tôi luôn an ủi, bảo rằng “duyên con cái chưa tới”, rồi dúi vào tay tôi những lọ thuốc bổ, những thang thuốc bắc đắng ngắt. “Uống đi, con,” bà nói, ánh mắt đầy yêu thương. “Mẹ chỉ mong có cháu bế thôi.”
Giờ đây, đứng sau cánh cửa, tôi mới nhận ra “thuốc bổ” ấy là gì.
Tôi đẩy cửa bước vào, cố giữ vẻ mặt bình thản. Nam đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà, còn mẹ chồng đứng cạnh bàn ăn, tay cầm một lọ thuốc nhỏ. Cả hai giật mình khi thấy tôi. Lọ thuốc trên tay mẹ chồng rơi xuống, lăn lóc dưới sàn. Tôi nhận ra ngay – đó là loại thuốc tránh thai mà tôi từng thấy trong tủ thuốc của một người bạn.
“Hoan… em về sớm thế?” Nam lắp bắp, ánh mắt lảng tránh.
Tôi mỉm cười, dù trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy. “Ừ, hôm nay công ty cho nghỉ sớm. Mẹ với anh đang nói gì mà vui thế?”
Mẹ chồng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhặt lọ thuốc lên và giấu sau lưng. “À, không có gì đâu con. Mẹ chỉ đang bàn với Nam về… chuyện sửa nhà.”

Tôi gật đầu, vờ như không nghe thấy gì. Nhưng đêm đó, khi Nam đã ngủ say, tôi lặng lẽ mở tủ thuốc của mẹ chồng. Trong góc khuất, tôi tìm thấy một hộp thuốc tránh thai, cùng loại với lọ bà làm rơi. Bên cạnh là một lọ “thuốc bổ” mà tôi vẫn uống hàng ngày. Tôi run rẩy mở ra, ngửi thử. Mùi thuốc giống hệt.
Sáng hôm sau, tôi giả vờ uống thuốc như thường lệ, nhưng thay vì nuốt, tôi nhổ vào bồn rửa khi không ai để ý. Tôi cần thời gian để tìm hiểu sự thật, và tôi biết, sự thật ấy sẽ không dễ dàng.
Vài ngày sau, tôi quyết định theo dõi Nam. Anh thường xuyên rời nhà vào buổi tối, nói rằng đi gặp đối tác. Nhưng hôm đó, tôi đi theo anh, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện. Chiếc xe của Nam dừng trước một khu chung cư cao cấp. Tôi thấy anh bước vào, rồi một người phụ nữ trẻ mở cửa đón. Cô ấy ôm lấy Nam, và trong ánh sáng mờ ảo từ hành lang, tôi thấy một đứa bé chập chững chạy ra, gọi anh: “Bố!”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi đứng đó, dưới cơn mưa phùn lạnh giá, nhìn người chồng mà tôi yêu thương bước vào một gia đình khác. Một gia đình mà tôi chưa từng biết đến.
Tôi trở về nhà, lòng nặng trĩu. Đêm đó, tôi lục lọi điện thoại của Nam khi anh đang tắm. Trong một thư mục ẩn, tôi tìm thấy những bức ảnh: Nam, người phụ nữ kia, và đứa bé. Có cả giấy đăng ký kết hôn – không phải với tôi, mà với cô ấy, tên là Lan. Hóa ra, trước khi cưới tôi, Nam đã có một người vợ khác, một người mà anh và mẹ chồng giấu kín.
Tôi đối mặt với Nam vào tối hôm sau, khi mẹ chồng không có nhà. Tôi đặt lọ thuốc tránh thai lên bàn, cùng với bản sao giấy đăng ký kết hôn mà tôi đã tìm được. Nam tái mặt, không nói được lời nào.
“Tại sao, Nam?” Tôi hỏi, giọng run rẩy. “Tại sao anh lừa dối em? Tại sao anh và mẹ cho em uống thuốc tránh thai?”
Nam cúi đầu, hai tay siết chặt. “Hoan, anh… anh không muốn tổn thương em. Nhưng Lan và con trai cô ấy… họ là trách nhiệm của anh. Mẹ không muốn gia đình này tan vỡ, nên mẹ nghĩ… nếu em không có con, em sẽ không rời xa anh.”
Tôi bật cười, một tiếng cười đắng ngắt. “Vậy nên các người quyết định tước đi quyền làm mẹ của em? Chỉ để giữ em như một con rối trong vở kịch gia đình này?”
Nam quỳ xuống, xin tôi tha thứ. Nhưng tôi không còn cảm xúc gì nữa. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng, như thể mọi yêu thương, mọi hy vọng đã bị rút cạn.
Tôi rời khỏi nhà vào sáng hôm sau, mang theo vài bộ quần áo và một trái tim tan vỡ. Tôi không nói với Nam hay mẹ chồng nơi tôi sẽ đi. Tôi chỉ muốn thoát khỏi cái lồng mà tôi đã vô tình bị nhốt suốt ba năm qua.
Một tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng. Bà khóc, nói rằng Nam đã suy sụp, rằng anh ấy không ăn uống, không đi làm. Bà cầu xin tôi quay về. Nhưng tôi từ chối. Tôi đã tìm được một công việc mới ở thành phố khác, một nơi không ai biết về quá khứ của tôi. Tôi bắt đầu lại, từng bước một, dù nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một ngày, khi tôi đang dọn dẹp căn hộ nhỏ của mình, một lá thư được gửi đến. Không người gửi, chỉ một dòng chữ viết tay: “Cảm ơn cô, Hoan. Nhờ cô, tôi đã tìm thấy hạnh phúc thật sự.”
Tôi ngẩn người, không hiểu. Cho đến khi tôi mở tivi và thấy tin tức: Lan, người vợ đầu của Nam, đã đâm đơn ly hôn, giành quyền nuôi con. Hóa ra, trong lúc tôi rời đi, Lan đã phát hiện ra sự thật về tôi – người vợ thứ hai mà cô ấy không hề biết. Cô ấy đối mặt với Nam, và trong cơn thịnh nộ, cô ấy quyết định rời bỏ anh, mang theo đứa con trai mà Nam từng xem là “trách nhiệm”.
Tôi mỉm cười, nhưng không phải vì vui. Lá thư ấy, tôi biết, là từ Lan. Cô ấy cảm ơn tôi, không phải vì tôi đã làm gì cho cô ấy, mà vì sự ra đi của tôi đã giúp cô ấy nhận ra giá trị của chính mình.
Tôi gấp lá thư lại, nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ. Có những bí mật, dù đau đớn, lại mở ra cánh cửa cho những khởi đầu mới. Và tôi, tôi đã sẵn sàng để bước tiếp.