Chuyến bay số 628 cất cánh trong buổi chiều đầy mây xám, gió biển thổi mạnh báo hiệu thời tiết không thuận lợi. Trong khoang, hơn 130 hành khách vẫn thoải mái trò chuyện, ngủ gật hoặc nghe nhạc, không ai ngờ chỉ vài giờ nữa, cuộc đời họ sẽ rẽ sang một ngã rẽ không ai mong đợi.
Hoàng ngồi ghế số 11F cạnh cửa sổ, im lặng nhìn những vệt mây trắng lướt qua. Anh là kỹ sư công trình 42 tuổi, vừa hoàn thành dự án ở miền Trung, háo hức về với vợ con. Trước khi lên máy bay, anh còn gọi cho vợ, dặn mua cho con trai bộ xếp hình robot. Giọng con trai vang bên tai anh: “Ba về sớm nhé, con đợi ba.”
Khi máy bay bay qua vùng biển rộng lớn, trời bất ngờ nổi giông. Những cơn rung lắc mạnh khiến nhiều hành khách hoảng sợ. Tiếng tiếp viên vang lên, nhắc mọi người thắt dây an toàn. Hoàng nắm chặt tay vịn ghế, tim đập nhanh. Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên từ động cơ bên trái. Máy bay rung lên dữ dội. Mọi người la hét, vali rơi xuống lối đi. Hoàng nhắm mắt, cầu nguyện. Trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ kịp nghĩ: “Xin hãy cho tôi được gặp lại vợ con.”
Một tiếng nổ lớn vang lên, rồi mọi thứ tối sầm. Khi tỉnh lại, Hoàng thấy toàn thân đau nhức. Nước biển mặn chát dội vào mặt anh, xung quanh là những mảnh vỡ lềnh bềnh. Anh vẫn thắt dây an toàn, ngồi trên phần ghế số 11F bị văng khỏi khoang. Nó nổi lập lờ giữa biển, giữ anh khỏi chìm xuống. Anh nhìn quanh, gọi nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ có sóng vỗ và tiếng gió rít qua tai. Anh bật khóc. Nước mắt hòa lẫn nước biển mặn đắng.
Anh không biết mình đã trôi bao lâu. Nắng gắt chiếu xuống, da anh bỏng rát. Sóng lớn xô đẩy, từng đợt nước mặn tràn qua miệng khiến anh khát khô. Mỗi phút trôi qua dài như vô tận. Trong đầu Hoàng chỉ có hình ảnh vợ và con trai. Anh tự nhủ: “Mình phải sống. Nhất định phải sống.”
Cuối cùng, sau nhiều giờ lênh đênh, một chiếc tàu cá phát hiện ra anh. Họ kéo anh lên boong trong tình trạng kiệt sức, môi tím tái, mắt khép hờ. Trước khi ngất lịm, Hoàng nghe loáng thoáng tiếng người nói: “Có người còn sống… mau đưa anh ấy vào.”
Ngày tỉnh lại trong bệnh viện, Hoàng không tin mình vẫn còn thở. Các bác sĩ cho biết, anh là người duy nhất được cứu. Tin tức nhanh chóng lan khắp cả nước. Mọi người gọi anh là “phép màu giữa biển khơi”.

Nhưng với Hoàng, đó không phải là phép màu. Đêm nào anh cũng mơ thấy khoảnh khắc cuối cùng, những tiếng gọi tên nhau vội vã, ánh mắt hoang mang của mọi người trước khi máy bay lao xuống biển. Anh thấy mình ngồi bất động giữa sóng nước, lắng nghe gió thổi qua mặt biển mênh mông, cảm giác cô độc đến thắt tim.
Ngày xuất viện, Hoàng không thể tự bước đi. Chân anh phải bó bột, lưng vẫn đau âm ỉ. Nhưng anh nhất quyết chống nạng, tự mình đi từng bước ra xe cứu thương. Vợ anh đứng chờ, nước mắt lưng tròng. Con trai anh chạy đến, ôm lấy chân cha, khóc nức nở:
Ba ơi… con nhớ ba lắm…
Hoàng cúi xuống, đặt tay lên đầu con, nước mắt rơi không ngừng. Anh nhận ra, từ giây phút ấy, anh không còn là người đàn ông vô lo vô nghĩ. Anh là nhân chứng sống của một tai nạn lớn, là hy vọng cuối cùng giữa bao đau thương.
Hôm tưởng niệm, anh ngồi xe lăn, lặng lẽ cúi đầu. Trước biển hoa trắng, anh thầm nhủ: “Tôi sẽ sống thay phần những người không may mắn trở về.”
Từ đó, Hoàng dành thời gian tham gia công tác thiện nguyện, hỗ trợ các gia đình khó khăn. Anh trân trọng từng giây phút được sống bên vợ con. Mỗi sớm mai thức dậy, anh hít thật sâu mùi cà phê, nghe tiếng con cười đùa mà thầm cảm ơn bầu trời.
Bởi anh hiểu, chiếc ghế số 11 không chỉ giữ mạng sống của anh, mà còn trao cho anh một cơ hội – cơ hội để sống xứng đáng với hai chữ “người sống sót”.