Tưởng đâu cưới xin yên lành, ai ngờ chị dâu tôi bật chế độ “đòi tài sản”… ngay trên sân khấu

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành tâm điểm của một lễ cưới mà nhân vật chính lại không phải mình. Nhưng đời vốn thích trêu ngươi. Những chuyện tưởng như chẳng bao giờ xảy ra, cuối cùng lại ập đến đúng lúc người ta ít mong đợi nhất.

Anh trai tôi — Minh — kết hôn ở tuổi ba mươi hai, sau nhiều năm hẹn hò, chia tay, yêu lại, rồi lại chia tay. Gia đình tôi thở phào khi anh thông báo rằng đã cầu hôn Hân — cô gái mà trước giờ ai cũng nghĩ là hiền lành, tế nhị, khéo léo. Mẹ tôi còn nở mày nở mặt nói với họ hàng: “Con dâu tôi học hành đàng hoàng, gia đình gia giáo, lương thiện lắm.”

Tôi thì không chắc lắm.

Không phải tôi ghen tỵ hay khó chịu gì với cô ta. Chỉ là… cảm giác. Cảm giác rằng sau nụ cười nhỏ nhẹ kia là gì đó không đúng. Một chút toan tính, một chút ham muốn nhiều hơn những gì người ta lộ ra. Nhưng cảm giác thì vẫn chỉ là cảm giác — cho đến ngày cưới diễn ra.

Lễ cưới tổ chức ở một khách sạn sang trọng nhất thành phố — điều này gia đình tôi chịu một phần chi phí nhưng phần lớn là bố mẹ Hân muốn “làm cho con gái nở mặt”. Tôi đến từ sớm, chỉnh lại mọi thứ mà anh trai đã giao: kiểm tra âm thanh, hoa tươi, khánh tiết, bàn tiệc, rồi chạy qua giúp mẹ ủi lại cái khăn voan cho cô dâu.

Tôi chỉ muốn anh trai có một ngày thật trọn vẹn.

Tất cả đều bình thường cho đến khi tôi nghe thấy tiếng Hân nói chuyện với mẹ mình trong phòng chờ cô dâu. Tôi vốn chỉ định đi lấy chai nước cho mẹ thì tiếng họ lọt qua khe cửa.

“Con nói rồi, căn nhà đó phải sang tên cho thằng Tùng trước đám cưới. Con không muốn lấy ai mà không được đảm bảo.”

Tùng — em trai của Hân — mới 20 tuổi, chẳng có nghề nghiệp gì rõ ràng, chỉ thích tụ tập bạn bè và nói chuyện tiền bạc như thể cậu ta sinh ra đã là tỷ phú. Tôi đứng khựng lại, tay vẫn giữ chai nước, trái tim đập mạnh.

Mẹ Hân nhỏ giọng: “Nhưng hôm qua hai bên nói rồi con. Nhà bên đó không đồng ý.”

“Không đồng ý thì cưới gì mà cưới?” Giọng Hân trở nên gắt gỏng. “Con không dại mà bước vào một gia đình để rồi tài sản rơi hết vào tay người ta. Căn nhà của con bé em gái Minh muốn giữ khư khư đó, đưa sang tên cho em con là xong. Đàn ông ai chẳng nghe lời vợ, để sau cưới bảo Minh nói em nó giao giấy tờ là được.”

Tôi đứng im lặng đúng ba giây. Rồi quay đi.

Tôi không phải loại thích nghe lén. Nhưng nghe được rồi thì không thể quên được.

Buổi lễ bắt đầu.

Nhạc vang lên, khách khứa đông đến choáng cả sảnh. Tôi cố gắng tập trung vào công việc — chào khách, hỗ trợ mẹ, giúp anh chỉnh lại cà vạt. Minh nhìn tôi đầy phấn khởi:

“Em gái, hôm nay phải chụp cả đống hình cùng anh đấy nhé.”

Tôi mỉm cười. “Miễn là anh hạnh phúc.”

Minh không biết gì. Và tôi chưa định sẽ nói ngay. Hôm nay là ngày trọng đại của anh, tôi không muốn làm hỏng.

Tôi nghĩ, có lẽ Hân chỉ nhất thời tham lam, sau cưới mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Nhưng tôi đã đánh giá cô ta quá thấp.

Mọi chuyện xảy ra ngay trong nghi thức ra mắt hai họ.

Đám cưới đang ấm cúng, đang vui vẻ, đang đầy pháo sáng lấp lánh… thì Hân bất ngờ đứng dậy, kéo tay Minh lại, ánh mắt lạnh như kim loại.

“Trước khi tiếp tục lễ cưới,” cô ta cất giọng, “tôi có một điều kiện cuối cùng.”

Tiếng bàn tán vang khắp hội trường. MC sững người. Cả hai họ đều kinh ngạc.

Minh bối rối thì thầm: “Em làm gì vậy?”

Hân quay sang phía tôi — và đó là lúc tôi biết tất cả những gì mình nghe lúc sáng chỉ là khởi đầu.

“Tôi muốn cô,” Hân chỉ thẳng vào tôi, “sang tên căn nhà của cô cho em trai tôi. Ngay hôm nay.”

Không khí như chết lặng trong một giây.

Rồi bùng nổ.

Tiếng xôn xao, tiếng ghế kéo, tiếng thì thầm, tiếng sửng sốt của họ hàng nhà tôi, và cả tiếng reo nho nhỏ từ phía nhà gái như thể họ đã chờ sẵn điều này.

Mẹ tôi đứng phắt dậy: “Con nói cái gì vậy, Hân?”

Hân nhún vai, vẻ mặt đầy tự tin: “Đó là điều kiện. Nhà thông gia muốn con tôi gả qua mà không có chút tài sản nào sao? Em trai tôi cần căn nhà đó làm bảo chứng trước khi tôi kết hôn.”

Minh tái mặt: “Hân… em đang đùa phải không? Căn nhà đó là của em gái anh, nó mua bằng tiền của nó!”

“Tôi không đùa.” Hân lạnh lùng nhìn tôi. “Nếu không sang tên, tôi lập tức hủy hôn.”

Tiếng ồn ào trở thành hỗn loạn.

Mẹ Hân xen vào: “Con gái tôi đã nói thế thì nhà bên nên tôn trọng. Căn nhà nhỏ thôi mà, cho em trai nó có khó khăn gì?”

Tôi thật sự bật cười.

Bật cười ngay giữa đám hỗn loạn.

Tất cả đều quay sang nhìn tôi.

Tôi bước lên, đứng trước mặt Hân, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ:

“Được thôi.”

Cả hội trường nín thở.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, mỉm cười:

“Nhưng trả tôi 500 triệu tiền thách cưới đi.”

Tiếng “bộp” của chiếc quạt rơi từ tay bà dì nào đó vang lên trong im lặng tuyệt đối. Mặt Hân cứng lại. Minh há hốc miệng. Bố mẹ hai bên đơ toàn tập.

Tôi chậm rãi tiếp tục:

“Căn nhà của tôi vốn không dự định đưa cho ai. Nhưng nếu cô muốn, vậy hãy trả theo giá tôi yêu cầu. 500 triệu — không bớt một đồng. Trả ngay tại đây, tôi sẽ sang tên cho em trai cô ngay.”

Hân đỏ mặt, tức đến run người: “Cô… cô điên à?”

Tôi nhún vai: “Tôi chỉ làm theo cách cô làm thôi.”

Nhà gái bắt đầu rối lên.

Mẹ Hân hét: “500 triệu? Cô tưởng mình là ai?”

“Là chủ căn nhà mà cô muốn chiếm.” Tôi đáp nhẹ nhàng.

Tiếng vỗ tay vang lên từ hàng ghế họ hàng — không biết ai khởi xướng, nhưng sau đó lan nhanh như lửa gặp xăng. Một số khách khứa thì cười khúc khích vì màn kịch tính bất ngờ.

Minh quay sang Hân: “Em đang làm anh xấu mặt trước hai họ!”

Hân gắt lên: “Em không cần cưới một gia đình ích kỷ như thế này!”

“Còn tôi,” tôi nói, “không cần một chị dâu cư xử như kẻ cướp giữa thanh thiên bạch nhật.”

Không khí hỗn loạn kéo dài trong vài phút. Nhà gái cố gắng kéo Hân ngồi xuống nhưng cô ta vẫn đứng, mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào…”

Tôi nhìn sang Minh.

Ánh mắt anh không còn hoang mang nữa — mà là đau đớn. Sự thất vọng khắc sâu, như ai đó vừa xé toạc niềm tin của anh.

Minh hít một hơi thật dài, rồi cầm mic.

“Xin lỗi mọi người,” giọng anh run rẩy nhưng rõ ràng, “buổi lễ… kết thúc tại đây.”

Sự im lặng lần nữa phủ xuống — lần này còn nặng hơn.

Hân hét lên: “Anh dám hủy hôn? Vì em gái anh?”

“Không phải vì em gái anh,” Minh đáp, mắt nhìn thẳng vào cô ta, “mà vì em đã cho anh thấy em là người như thế nào.”

Hân lao tới định kéo tay Minh nhưng anh né tránh. Cô ta gào lên, rồi bật khóc, rồi lại chửi rủa, rồi đổ lỗi cho tất cả mọi người — giống như chỉ cần la hét đủ lớn thì sự thật sẽ biến mất.

Không ai còn tin cô ta nữa.

Không ai còn muốn nhìn cảnh ấy.

Cuối cùng, bảo vệ của khách sạn được gọi đến để hỗ trợ đưa nhà gái ra ngoài.

Sau khi hội trường chỉ còn lại gia đình tôi, Minh ngồi sụp xuống ghế.

Tôi bước lại, chạm nhẹ vào vai anh.

“Anh… ổn không?”

Minh cười nhạt, đôi mắt đỏ ửng: “May mà em nói trước khi mọi chuyện đi quá xa.”

“Em không định phá hôn lễ đâu,” tôi nói thật. “Em chỉ tự vệ.”

Anh lắc đầu: “Không, em đã cứu anh.”

Mẹ tôi đến ôm lấy cả hai chúng tôi, mắt bà cũng đỏ hoe.

“Con gái mẹ làm tốt lắm,” bà thì thầm.

Những ngày sau đó, cả thành phố như dậy sóng với tin đồn lễ cưới thế kỷ bị hủy ngay giữa chừng. Gia đình tôi trở thành chủ đề nóng trong các buổi cà phê. Một số người thương hại, một số người chê bai, một số người thì ca tụng màn đáp trả của tôi như trong phim truyền hình.

Riêng chỉ một người tôi băn khoăn nhất — Minh.

Anh mất gần một tuần mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Một buổi chiều, anh đến tìm tôi, tay cầm một túi bánh mì nóng.

“Đi ăn không? Anh đói.”

Tôi bật cười. “Đi.”

Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh. Một lúc sau Minh thở dài.

“Anh cứ nghĩ cưới được cô ấy rồi mọi thứ sẽ ổn… Anh không ngờ cô ta lại đòi hỏi em như vậy.”

Tôi mỉm cười: “Anh, người tham thì bao nhiêu cũng không đủ.”

Minh im lặng.

Một lúc lâu sau, anh nói:

“Anh hứa từ nay sẽ không để ai khiến em phải chịu thiệt nữa.”

Tôi nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết gia đình tôi — dù có sóng gió — vẫn sẽ luôn đứng về phía nhau.

Một tháng sau, tôi nghe tin nhà Hân chuyển đi nơi khác. Có người bảo họ lỗ vốn vì phải trả nợ. Có người nói Hân bỏ đi nước ngoài. Có người thì kể rằng Tùng — cậu em trai — vẫn thất nghiệp, vẫn vung tiền như ngày nào nhưng chẳng ai còn để ý.

Còn tôi? Tôi tiếp tục cuộc sống của mình, trong căn nhà nhỏ mà tôi đã giữ được — không phải bằng kiêu hãnh, mà bằng lý trí.

Nhưng quan trọng hơn là tôi hiểu ra một điều:

Có những người đến để thử lòng ta, và có những người đến để bảo vệ ta. Chỉ cần biết đứng về phía đúng, mình sẽ không bao giờ thua.

Và câu nói hôm ấy — câu nói đã khiến cả hội trường chết lặng — về sau trở thành giai thoại mỗi khi gia đình tôi tụ họp:

“Được thôi. Trả nhà tôi 500 triệu thách cưới đi.”