Tôi và Khánh kết hôn được bốn năm. Từ bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ tôi là người phụ nữ may mắn khi lấy được chồng giỏi, nhà chồng có điều kiện. Nhưng thực tế thì hôn nhân của tôi không hề êm đềm như vẻ bề ngoài.
Tôi từng tin rằng chỉ cần mình hi sinh và nhẫn nhịn thì sớm muộn gì mọi thứ cũng sẽ tốt đẹp. Nhưng đến một lúc nào đó, sự im lặng không còn là giải pháp nữa.
Tôi phát hiện chồng mình có mối quan hệ khác ngoài hôn nhân. Ban đầu chỉ là những tin nhắn tình cảm trong điện thoại, rồi những lần đi công tác đột xuất, đến mức đêm không về nhà. Tôi đã từng khóc, từng im lặng, từng tha thứ. Nhưng rồi, tôi tìm thấy một tờ siêu âm – ghi rõ tên một người phụ nữ khác – đang mang thai 7 tuần.
Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh khi đối diện với sự thật ấy.
Tôi hỏi thẳng Khánh. Anh không vòng vo, cũng không xin lỗi. Thậm chí còn nói:
– “Cô ấy đang mang thai. Em ấy cần một vị trí xứng đáng. Còn em… bao nhiêu năm rồi vẫn chưa có tin vui.”
Lòng tôi đau nhói, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì mẹ chồng đã chen vào với ánh mắt sắc lạnh:
– “Làm vợ mà không có con thì cũng nên biết điều. Gia đình này cần có người nối dõi.”
Tôi im lặng, không phải vì yếu đuối, mà là vì tôi đang bắt đầu một kế hoạch rõ ràng.
Tôi không rời khỏi nhà ngay, cũng không làm lớn chuyện. Trong một tuần, tôi âm thầm thu dọn lại mọi thứ: tài khoản ngân hàng, hồ sơ pháp lý, hợp đồng đứng tên, và toàn bộ phần tài sản mà tôi từng cùng chồng gây dựng.
Vì tôi là người từng quản lý tài chính, đứng tên nhiều giấy tờ pháp lý, nên tôi có lợi thế mà anh không ngờ tới.
Tôi rút vốn khỏi công ty – hợp pháp. Tôi sang nhượng những tài sản đang đứng tên tôi, chuyển hóa thành tiền mặt. Ngay cả căn hộ cao cấp mà vợ chồng mới mua, tôi cũng bán luôn – bởi tên chủ sở hữu là tôi.
Khi mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát, tôi chọn thời điểm để kết thúc tất cả theo cách không ai ngờ.
Hôm đó là ngày cuối tuần, Khánh đưa người phụ nữ ấy về nhà để “ra mắt” gia đình, như thể mọi chuyện đều đã an bài. Tôi cũng có mặt.
Mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh như thể người dưng nước lã. Bà thẳng thắn nói:
– “Tôi nói trước, chuyện bây giờ là của người lớn. Nếu cô còn chút tự trọng thì đừng gây khó dễ. Đụng đến cô ấy thì đừng trách.”
Tôi không nói gì. Chỉ rút ra một tập hồ sơ và đặt nhẹ lên bàn.
– “Đây là giấy tờ sang nhượng toàn bộ cổ phần, tài sản, cùng các khoản đầu tư – vốn dĩ đều đứng tên tôi. Từ giờ, không còn liên quan.”
Khánh đứng sững. Mẹ anh tròn mắt. Tôi tiếp tục:
– “Tôi không tranh giành gì. Chỉ là những gì tôi góp phần xây dựng – tôi thu về. Còn lại, xin nhường cho người mới.”
Tôi quay sang người phụ nữ kia, khẽ nói:
– “Chúc chị đủ bản lĩnh để bắt đầu từ con số không – vì giờ đây, anh ấy không còn gì trong tay ngoài lời hứa.”
Không khí trong phòng gần như đóng băng. Tôi rời khỏi căn nhà ấy mà không cần quay đầu lại.
Một tháng sau, Khánh gọi điện, nói muốn “xem lại mối quan hệ”. Tôi chỉ cười nhẹ và không đáp. Tôi nghe đâu công ty bắt đầu lao đao vì thiếu nguồn vốn, còn mẹ chồng thì không chấp nhận được người mới, dẫn đến nhiều mâu thuẫn.
Tôi không lấy đó làm vui. Nhưng tôi hài lòng vì đã không chọn cách ồn ào hay tiêu cực. Tôi chọn cách rời đi một cách bản lĩnh, và giữ lại cho mình sự bình yên.
Vì phụ nữ mạnh mẽ không cần hơn thua bằng lời nói, mà bằng việc rút lui đúng lúc, trong tư thế của người làm chủ.