Nghe tin chồng cũ lấy vợ tà/n tậ/t, tôi trang điểm thật lộng lẫy tới nơi tổ chức đám cưới để cư//ời nh//ạo, nhưng biết thân phận thật sự của cô dâu, tôi về kh/óc cả đêm…
Ngày nghe tin chồng cũ – anh Hưng – sắp kết hôn, lòng tôi chợt nhói lên. Dù chúng tôi đã ly hôn được ba năm, nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn chưa từng buông bỏ hoàn toàn. Thế nhưng, điều khiến tôi chú ý không phải chỉ là tin anh lấy vợ mới, mà là lời bàn tán xôn xao của họ hàng và bạn bè: “Anh ấy cưới một cô gái tàn tật, ngồi xe lăn, nhìn thương lắm”.
Lúc ấy, sự ích kỷ và tự cao trong tôi trỗi dậy. Tôi nghĩ thầm: “Người đàn ông từng bỏ rơi mình cuối cùng cũng chỉ tìm được một người khiếm khuyết để cưới. Chẳng phải đó là sự trả giá cho sự lựa chọn của anh sao?” Ý nghĩ đó khiến lòng tôi nhẹ nhõm kỳ lạ. Tôi quyết định phải đến dự đám cưới, phải xuất hiện thật lộng lẫy, để anh và mọi người thấy rằng tôi mới là người phụ nữ xứng đáng, còn anh chỉ đang sống trong sự lựa chọn đầy tiếc nuối.
Tối hôm đó, tôi đứng trước gương hàng giờ. Chiếc váy đỏ rực rỡ ôm sát, mái tóc uốn cầu kỳ, lớp trang điểm sắc sảo khiến tôi tự tin như một nữ hoàng. Tôi mường tượng cảnh bước vào hội trường, mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, rồi so sánh tôi – rạng rỡ, kiêu hãnh – với một cô dâu yếu ớt, ngồi xe lăn. Chắc chắn ai cũng sẽ thấy tôi nổi bật hơn.
Tiệc cưới diễn ra ở một nhà hàng sang trọng. Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói tấp nập. Tôi bước vào, nhận ra không ít người quen nhìn tôi với vẻ ngỡ ngàng. Tôi kiêu hãnh ngẩng cao đầu, như thể chính tôi mới là nhân vật trung tâm.
Rồi giây phút quan trọng cũng đến. Cánh cửa mở ra, chú rể Hưng trong bộ vest lịch lãm đẩy chiếc xe lăn tiến vào. Trên xe là cô dâu – dáng người nhỏ nhắn, gương mặt dịu dàng, nụ cười hiền lành. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, lòng dấy lên cảm giác khó tả.
Cả hội trường im phăng phắc khi MC giới thiệu câu chuyện của cô dâu. Anh Hưng cầm micro, giọng run run:
“Ba năm trước, trong một chuyến công tác miền Trung, tôi gặp một tai nạn. Người đã lao ra cứu tôi chính là cô ấy – Minh Anh. Cô ấy đã đẩy tôi ra khỏi đường xe tải, còn bản thân thì bị thương nặng đến mức không thể đi lại. Từ giây phút ấy, tôi tự hứa với lòng sẽ dành cả đời để yêu thương và che chở cho cô ấy. Hôm nay, tôi thực hiện lời hứa ấy.”
Cả khán phòng òa lên trong xúc động. Tôi chết lặng. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Người phụ nữ mà tôi nghĩ sẽ là đối tượng để mình cười nhạo, hóa ra lại chính là ân nhân cứu mạng của chồng cũ.
Tôi nhớ lại những ngày cuối cuộc hôn nhân, khi tôi trách anh Hưng vô tâm, không lo cho gia đình. Anh im lặng, hay đi công tác triền miên. Tôi giận dữ, nghĩ rằng anh đã thay đổi, đã không còn yêu tôi, nên quyết định ly hôn. Tôi chưa từng tìm hiểu lý do, cũng chưa từng cho anh cơ hội giải thích. Và giờ đây, tôi mới biết, những chuyến đi ấy đã thay đổi cuộc đời anh, đưa anh đến bên người con gái đã đánh đổi cả tương lai để cứu mạng anh.
Nhìn ánh mắt anh dịu dàng dành cho Minh Anh, tôi thấy rõ ràng chưa bao giờ anh trao cho tôi ánh nhìn ấy. Ánh mắt chứa đầy biết ơn, trân trọng, và tình yêu sâu nặng.
Tôi ngồi lặng suốt buổi tiệc. Không còn cảm giác đắc thắng, kiêu hãnh nào nữa. Những lời mỉa mai, chế nhạo mà tôi chuẩn bị trong đầu, bỗng chốc biến thành lưỡi dao cứa ngược vào tim mình. Tôi nhận ra, chính mình mới là người thua cuộc.
Khi màn khiêu vũ bắt đầu, anh Hưng cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô dâu khỏi xe lăn, dìu cô vào vòng tay anh. Họ ôm nhau thật chặt, chậm rãi xoay vòng trong tiếng nhạc. Tất cả khách mời đứng dậy vỗ tay, nhiều người rơi nước mắt. Tôi cũng không kìm được, quay mặt đi lau vội.
Đêm đó, về đến nhà, tôi ngồi thẫn thờ trước gương. Lớp trang điểm lộng lẫy giờ nhòe nhoẹt vì nước mắt. Tôi bật khóc nức nở. Khóc cho sự ích kỷ của bản thân, khóc cho cuộc hôn nhân đã đổ vỡ vì cái tôi quá lớn, khóc cho một người phụ nữ xa lạ nhưng dũng cảm đã hy sinh cả đời mình để cứu người đàn ông tôi từng yêu.
Tôi bỗng hiểu ra rằng, hạnh phúc không phải là sự so sánh hơn thua, càng không phải là vẻ ngoài lộng lẫy hay sự kiêu hãnh rỗng tuếch. Hạnh phúc đơn giản chỉ là tìm được người xứng đáng để yêu và được yêu, cho dù người đó có khiếm khuyết thế nào đi nữa.
Đêm ấy, tôi khóc rất lâu. Và có lẽ, đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi khóc không phải vì tiếc nuối người đàn ông đã rời xa mình, mà vì nhận ra sự nhỏ bé và ích kỷ trong chính trái tim tôi.