Đám cưới của tôi không giống bất cứ ai. Vì tôi lỡ có bầu trước khi cưới, nhà trai bỗng dựng lên đủ loại lễ nghi kỳ quặc để “giữ thể diện”.
Sáng hôm ấy, tôi mặc váy cưới trắng, tay run run nắm chặt bó hoa. Nhưng ngay trước cổng, thay vì trải thảm đỏ, họ đặt giữa sân một cái chảo lửa đỏ rực. Mẹ chồng lạnh lùng chỉ tay:
Muốn bước vào nhà này, phải đi qua lửa để “tẩy sạch xui xẻo”.
Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi. Họ hàng bên chồng thì xì xào, cười nửa miệng. Tôi thấy máu nóng dồn lên mặt, vừa xấu hổ vừa uất nghẹn.
Chồng tôi nắm tay tôi, nhưng cũng chỉ im lặng, cúi gằm mặt như kẻ bất lực. Tôi nuốt nước mắt, hít một hơi thật sâu, rồi từng bước run rẩy đi qua chảo lửa. Váy cưới quét qua, lửa táp nóng rát vào chân, khiến tôi suýt ngã. Tiếng xì xào, cười khẩy vang lên càng chói tai hơn.
Tưởng đã xong, nào ngờ khi đến gần cửa chính, mẹ chồng lại gằn giọng:
Con dâu mang bầu thì không được bước vào cửa đường hoàng. Muốn vào, đi cửa sau.
Tôi chết sững, hai chân như dính chặt xuống đất. Cả họ nhà chồng đứng nhìn, coi tôi chẳng khác nào một vết nhơ cần giấu đi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng gỡ tay chồng mình ra, ôm bụng bầu, ngẩng cao đầu. Giọng tôi vang lên, run run nhưng kiên quyết:
Con tôi không có tội. Nếu bước vào bằng cửa sau… thì suốt đời tôi cũng chỉ là cái bóng trong cái nhà này. Tôi thà không vào nữa!
Cả sân cưới lặng như tờ. Gương mặt chồng tôi tái đi, còn mẹ chồng thì đỏ bừng giận dữ.
Ngay lúc đó, bố tôi từ phía sau tiến lên, đỡ lấy vai tôi, nói rành rọt:
Con gái tôi không cần làm dâu trong căn nhà coi thường máu mủ của chính mình. Đám cưới này… dừng ở đây!
Tiếng xôn xao nổ tung, hôn lễ biến thành một trận bão.
Sau tiếng nói dứt khoát của bố tôi, cả sân cưới náo loạn. Họ hàng bên nhà trai nhao nhao trách móc:
Con gái có tì vết thì phải biết thân biết phận!
Chửa trước mà còn bày đặt đòi thể diện!
Mẹ chồng thì đỏ gay, chỉ thẳng vào mặt tôi:
Đã mang bụng đến cửa rồi còn đòi làm cao? Không vào cửa sau thì cút đi, khỏi nhận con trai tao!
Tôi ôm bụng, nước mắt lăn dài, cảm giác nhục nhã đè nặng lên từng hơi thở. Nhưng bố tôi vẫn đứng chắn phía trước, như một bức tường vững chãi.
Mọi ánh mắt lúc này dồn cả vào chồng tôi. Anh đứng chết lặng giữa hai làn ranh: một bên là mẹ ruột, một bên là tôi – vợ và đứa con chưa kịp chào đời.
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Rồi bất ngờ, anh cúi xuống tháo chiếc cà vạt, ném mạnh xuống đất. Anh tiến lại nắm chặt lấy tay tôi, giọng nghẹn nhưng rắn rỏi:
Em và con mới là gia đình của anh. Nếu phải đi cửa sau, thì anh cũng đi cùng. Còn nếu mẹ không chấp nhận… thì từ hôm nay, con trai mẹ không còn ở trong nhà này nữa!
Cả sân cưới bàng hoàng. Mẹ chồng chao đảo suýt ngã, còn họ hàng bên trai nhao nhao giữ lại. Nhưng anh đã kéo tôi đi, từng bước sải dài giữa đám đông sững sờ.
Tiếng váy cưới sột soạt hòa với tiếng tim đập loạn nhịp. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt dàn dụa nhưng trong lòng sáng lên một ngọn lửa – lần đầu tiên tôi thấy anh dám đứng về phía tôi, bất chấp tất cả.
Phía sau, tiếng mẹ chồng gào lên chát chúa:
Mày đi thì đừng có quay lại!
Nhưng anh không hề ngoái đầu.
Đêm hôm đó, thay vì rộn ràng tiệc cưới, tôi và anh ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, chỉ có một bóng đèn vàng leo lét. Váy cưới trắng đã bị quăng một góc, nhăn nhúm, dính bụi đất. Tôi ôm bụng, nước mắt rơi không ngừng.
Anh có hối hận không? – Tôi khẽ hỏi, giọng lạc đi.
Anh nắm chặt tay tôi, ánh mắt mệt mỏi nhưng kiên quyết:
Không. Anh chỉ hối hận vì đã để em chịu nhục nhã hôm nay.
Những ngày sau, tin tức về “đám cưới bỏ dở” lan nhanh như gió. Họ hàng bên chồng chửi rủa, gọi tôi là “con dâu hỗn”, gọi anh là “đứa con bất hiếu”. Người ta còn nhắn thẳng:
Nhà không cưới nữa đâu, tự lo mà sống!
Mẹ chồng thì liên tục gọi điện cho anh, khóc lóc xen lẫn chửi bới:
Mày dám bỏ mẹ chỉ vì nó? Con dâu như thế thì có gì tốt đẹp?
Nhưng anh chỉ lặng im, rồi dập máy.
Để nuôi tôi và đứa bé, anh nhận thêm việc ngoài giờ. Tôi thì ngồi khâu từng cái áo thuê để kiếm chút tiền. Căn phòng trọ chật hẹp, nóng bức, nhưng lạ thay… tôi thấy yên lòng hơn gấp bội so với việc bước qua chảo lửa và chui vào cửa sau trong ngày cưới.
Thế nhưng, sóng gió chưa dừng lại. Một chiều, khi tôi vừa đi chợ về, đứng trước cửa phòng trọ lại thấy mẹ chồng. Bà khoanh tay, ánh mắt lạnh băng:
Tao đến đây không phải để làm hòa. Tao đến để đòi lại con trai tao. Mày cút ra khỏi đời nó ngay, đừng mơ kéo nó xuống bùn với mày nữa!
Không khí đặc quánh. Tôi đứng chết lặng, tay vẫn ôm túi rau rơi lả tả xuống nền đất…