Chưa kịp c;ởi váy cưới, mẹ chồng đã lập tức đòi lại hết số vàng vừa trao

Còn chưa hết mệt sau đám cưới, tôi lại thêm bực khi mẹ chồng nói muốn nhận lại toàn bộ phong bì tiền mừng từ làng xóm, họ hàng và cả nhẫn, vòng vàng đã trao tặng con dâu, tổng khoảng 100 triệu.

Tôi và chồng kết hôn tháng trước. Hôm đám cưới, gia đình chồng tôi tuy ở quê nhưng cũng làm cỗ 60 mâm, dựng rạp to, trang trí hoành tráng, ai cũng khen.

Thậm chí, mọi người còn bảo tôi “số hưởng”, nhìn rạp cưới nhà chồng là biết con dâu được chào đón thế nào. Thế nhưng, cưới xong, tôi mới ngã ngửa khi biết sự thật về hôn lễ hoành tráng mà gia đình chồng tổ chức.

Ngay tối hôm đó, mẹ chồng tôi nói muốn nhận lại phong bì tiền mừng từ họ hàng bên chồng và hàng xóm. Thậm chí, 5 chỉ vàng mà mẹ chồng và chị chồng trao tặng trước sự chứng kiến của quan viên hai họ, bà cũng ngỏ ý lấy lại với lý do “có việc gấp cần dùng”.

Còn chưa hết mệt sau đám cưới, lại nghe những lời “sét đánh” từ mẹ chồng, tôi khá bực và ngỡ ngàng.

Dĩ nhiên tiền mừng cưới của hàng xóm, họ hàng nhà chồng thì nhà chồng giữ, để bố mẹ còn đi “trả nợ”, mừng đám hiếu đám hỷ sau này. Nhưng tôi rất bất ngờ khi vàng cưới cho con dâu mới về nhà chồng mà mẹ cũng đòi lại.

Dường như nhận ra biểu cảm không thoải mái và khó hiểu của tôi, mẹ chồng vội giải thích: “Mẹ cũng hơi ngại khi nói vậy. Nhưng mẹ nghĩ hai con chưa cần tiêu xài gì nên mẹ lấy lại để trả nợ tiền làm đám cưới cho xong đã”.

Tôi thắc mắc vì sao làm đám cưới lại nợ, mẹ chồng giải thích rằng hôn lễ được tổ chức khá gấp. Vì hai đứa đã lớn tuổi, sau khi hai bên gặp mặt, mọi người quyết định cưới luôn cho kịp ngày đẹp.

Lúc đó, bố mẹ chồng không có nhiều tiền dự phòng nên phải vay mượn khoảng 100 triệu đồng để lo cỗ bàn, trang trí và thuê dịch vụ dựng rạp đám cưới.

Bố mẹ có 3 người con, nhưng chồng tôi là con trai duy nhất. Anh làm trong cơ quan nhà nước, nên ông bà muốn tổ chức đám cưới thật hoành tráng để “mát mặt” với họ hàng, làng xóm.

“Biết là tốn kém, nhưng bố mẹ vẫn phải làm. Nếu tổ chức đơn giản quá, sợ người ta chê cười”, mẹ chồng tôi chia sẻ.

Tôi nghe mẹ nói mà sững sờ, không ngờ mẹ lại vay cả trăm triệu chỉ để tổ chức một đám cưới “đẹp mặt”, dù điều đó vượt quá khả năng của gia đình. Làm vậy chẳng khác nào tự tạo gánh nặng cho chính mình và người khác.

Sau đó, tôi gửi lại toàn bộ phong bì và vàng cho mẹ, không một lời trách móc, nhưng trong lòng thấy buồn. Một đám cưới như thế đâu còn là “ngày vui”?

Từ sau hôm ấy, không khí trong nhà chồng trở nên nặng nề. Tôi im lặng, không cãi vã cũng chẳng tỏ thái độ, nhưng khoảng cách giữa tôi và mẹ chồng ngày một lớn dần. Cảm giác mình giống như một “diễn viên phụ” trong chính đám cưới của mình khiến tôi chua xót.

Cưới chưa đầy một tháng, mẹ chồng đã liên tục thúc giục hai vợ chồng tôi “cùng gánh nợ” vì “đây là đám cưới của cả hai đứa”. Bà còn nói thẳng: “Đám cưới là để nở mày nở mặt với người ta, con dâu cũng được tiếng thơm, vậy cùng trả nợ cũng là hợp lý”.

Tôi nghe mà tim nhói lên. Từ một đám cưới tưởng là ngày hạnh phúc, giờ tôi bị kéo vào những khoản nợ không phải do mình tạo ra. Điều khiến tôi đau hơn cả là chồng tôi—người tôi tin tưởng—cũng không đứng về phía tôi.

“Em đừng trách mẹ. Mẹ muốn tốt cho hai đứa thôi. Nợ này cũng là để lo cho đám cưới của chúng mình mà”, anh nhẹ giọng.

Tôi bật cười trong nước mắt. “Lo cho đám cưới của chúng mình? Anh có biết em chưa từng muốn rạp cưới lớn như vậy, chưa từng muốn đãi tiệc 60 mâm, chưa từng đòi hỏi hoành tráng không? Tất cả đều là để cha mẹ anh ‘nở mày nở mặt’ thôi.”

Từ đó, tôi dần nhìn rõ sự thật: đám cưới này không phải để vun đắp hạnh phúc của hai vợ chồng, mà là để “khoe” với thiên hạ. Cái giá phải trả cho sự sĩ diện ấy chính là sự tổn thương trong lòng tôi.

Tôi dọn về nhà bố mẹ đẻ một thời gian ngắn, để suy nghĩ lại mọi thứ. Không phải tôi bỏ cuộc dễ dàng, mà là tôi muốn cả hai bên phải hiểu: hôn nhân không thể xây trên sự vay mượn và sĩ diện. Sau gần một tháng lạnh nhạt, chính mẹ chồng là người chủ động sang nhà tôi xin lỗi. Bà khóc và nói: “Mẹ sai rồi. Mẹ vì sĩ diện mà làm khổ các con”.

Cuối cùng, bà trả lại tôi 5 chỉ vàng cưới, nói để “giữ thể diện cho con dâu”, còn tiền nợ, bà tự đứng ra thu xếp dần. Tôi không nói lời cảm ơn, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Điều em cần không phải vàng, mà là sự tôn trọng”.

Sau cú sốc ấy, tôi và chồng cũng phải ngồi lại, đối thoại thật sự với nhau. Chúng tôi quyết định mọi việc sau này, dù lớn hay nhỏ, phải xuất phát từ khả năng thực tế, không vì ánh nhìn của người khác mà tự buộc mình vào những gánh nặng vô lý.

Hôn nhân, suy cho cùng, đâu phải sân khấu để người ta phô trương. Nó là hành trình dài, mà nếu ngay từ đầu đã mang theo sự sĩ diện và nợ nần, thì chẳng còn mấy chỗ cho hạnh phúc thật sự.