Bị chồng t//át vì s//ốt 40°C không nấu được cơm, tôi ký đơn l/y hô/n. Mẹ chồng qu//át: “Mày đang dọ//a ai đấy? Ra khỏi nhà này chỉ có đi ă//n mà//y thôi”, tôi đáp lại một câu khiến bà ta cứ//ng h//ọng…
Tôi lấy chồng khi vừa 25 tuổi, mang theo niềm tin rằng cuộc hôn nhân sẽ là bến đỗ hạnh phúc. Thế nhưng, chỉ sau 3 năm, tôi mới thấm thía thế nào là sai lầm lớn nhất đời người.
Hôm ấy, tôi bị sốt cao hơn 40 độ. Cơ thể rã rời, đầu óc quay cuồng, tay chân run lẩy bẩy. Tôi chỉ muốn nằm yên nghỉ ngơi một chút. Nhưng đến giờ cơm tối, chồng tôi – Hùng – đi làm về, vừa bước vào nhà đã cau có:
“Cơm đâu? Sao chưa nấu?”
Tôi gắng ngồi dậy, giọng lạc đi:
“Em sốt… không gượng nổi… Anh cho em nghỉ hôm nay, mai em nấu bù.”
Nhưng Hùng chẳng mảy may thương xót. Ánh mắt anh ta bừng lửa giận. “Đàn bà ở nhà ăn bám mà đến nồi cơm cũng không lo được thì còn giá trị gì?” – anh ta quát lớn, rồi bất ngờ giáng cho tôi một cái tát như trời giáng.
Má tôi nóng rát, nước mắt lăn dài, không biết vì đau hay vì tủi nhục. Tôi cố gắng kêu lên:
“Hùng… em bệnh thật mà…”
Anh ta chẳng buồn nghe, chỉ hậm hực bỏ vào phòng, đóng sầm cửa. Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra: người mình gọi là chồng hóa ra chưa từng yêu thương, chưa từng xem tôi là bạn đời.
Đêm ấy, tôi nằm một mình, sốt đến mê man, tim đau hơn cả thân thể. Và khi trời sáng, tôi quyết định: mình không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Tôi soạn đơn ly hôn, đặt bút ký, tay run nhưng lòng nhẹ nhõm lạ thường. Cầm tờ đơn bước xuống phòng khách, tôi nói thẳng:
“Hùng, chúng ta ly hôn đi. Em không muốn sống như thế này nữa.”
Chưa kịp để chồng phản ứng, mẹ chồng tôi – bà Lành – từ trong bếp lao ra, gằn giọng như sấm sét:
“Mày vừa nói gì? Ly hôn à? Mày tưởng dọa được ai chắc? Nhà này không dễ để mày muốn đi là đi đâu nhé!”
Tôi siết chặt tờ đơn trong tay, nhưng bà vẫn chưa buông tha. Bà quát lớn, chỉ thẳng mặt tôi:
“Mày mà bước chân ra khỏi cái nhà này thì chỉ có nước đi ăn mày! Đừng tưởng có ai rước cái loại vợ dở người như mày!”
Câu nói ấy như cái tát thứ hai, nhưng lần này không còn làm tôi khóc được nữa. Tôi đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt bà, bình tĩnh đáp:
“Ăn mày cũng được, nhưng ít ra con sẽ không còn phải sống nhục nhã trong cái nhà này. Và con tin, đi ăn mày ngoài đường còn dễ thở hơn làm dâu mẹ.”
Bà Lành sững sờ, cả căn nhà im bặt. Hùng từ trong phòng bước ra, định quát tháo nhưng bị ánh mắt quyết liệt của tôi chặn đứng. Đây là lần đầu tiên, tôi không còn sợ hãi.
Tôi xách vali nhỏ, bỏ lại sau lưng tất cả. Hàng xóm xung quanh nhìn theo, nhiều người thì thầm: “Tội nghiệp con bé, nhưng cũng mạnh mẽ thật.”
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi dĩ nhiên chẳng dễ dàng. Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ, vừa đi làm, vừa chữa lành vết thương lòng. Nhưng điều khiến tôi mỉm cười là ít ra, mỗi sáng thức dậy, tôi không còn nghe tiếng chì chiết, không còn nơm nớp lo sợ một cái tát bất thình lình.
Một tháng sau, tôi dần hồi phục cả sức khỏe lẫn tinh thần. Công việc thuận lợi hơn, đồng nghiệp giúp đỡ, bạn bè an ủi. Tôi nhận ra: hạnh phúc không nằm trong một ngôi nhà bề thế, mà ở chỗ mình có được sự bình yên và được tôn trọng.
Còn về phía chồng cũ và mẹ chồng, tôi nghe đâu họ bắt đầu gặp rắc rối. Người ngoài bàn tán, bảo Hùng là kẻ vũ phu, coi thường vợ. Cửa hàng buôn bán của gia đình dần mất khách, bởi người ta còn tránh xa cả cái tính hách dịch của bà Lành.
Thời gian trôi, tôi ngày càng vững vàng hơn. Nhiều khi nghĩ lại, tôi biết ơn chính ngày mình bị sốt 40 độ ấy – nó đã cho tôi thấy bộ mặt thật của người chồng và gia đình chồng. Để rồi, tôi đủ dũng cảm bước ra khỏi bóng tối, tìm lại chính mình.
Có người hỏi tôi: “Có hối hận khi đã ly hôn không?” Tôi chỉ cười:
“Hối hận ư? Không. Hối hận duy nhất của tôi là đã chịu đựng quá lâu. Nếu ngày đó không ký đơn, có lẽ tôi sẽ vẫn là cái bóng cam chịu trong ngôi nhà ấy. Còn bây giờ, tôi tự do, và tự do chính là món quà lớn nhất.”