Năm đó, sau bữa cơm chiều, ông bà Phúc gọi ba người con trai lại, ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ. Ông nói bằng giọng chắc nịch, như thể đã suy nghĩ rất kỹ:
– “Bố mẹ già rồi, muốn sang tên căn nhà này cho hai đứa anh. Sau này có gì, hai đứa lo hương khói, chăm sóc mẹ.”
Căn nhà – là toàn bộ tài sản của cả đời ông bà gầy dựng, từ những năm vất vả dựng từng viên gạch. Con trai cả và con trai thứ hai gật đầu, vui vẻ nhận. Chỉ có người con út – Nam, sững người, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt đỏ hoe.
Nam là người duy nhất chưa lập gia đình, từ nhỏ cũng là đứa gần gũi và chăm sóc cha mẹ nhất. Anh từng nghĩ nếu sau này cha mẹ già yếu, mình sẽ là người ở bên cạnh. Vậy mà giờ đây, tất cả như một nhát dao lạnh lẽo đâm vào lòng. Anh cảm thấy mình bị gạt ra khỏi mái ấm này.
– “Sao bố mẹ lại làm vậy? Con là con ruột, sao lại đối xử với con như người ngoài?” – Nam nghẹn ngào.
Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng nặng nề và ánh mắt tránh đi của cha. Ông Phúc không nói, cũng không giải thích. Ông nghĩ đứa con út hiểu lòng mình, nhưng ông đã sai.
Tối đó, Nam thu dọn đồ, bỏ nhà ra đi, không một lời tạm biệt. Sáu năm trời, anh không về quê, cũng không nghe điện thoại của mẹ. Tất cả cuộc gọi, tin nhắn từ các anh, anh đều để chế độ im lặng. Trong lòng Nam, sự tổn thương đã trở thành một bức tường lạnh lẽo, cao vời vợi.
Mẹ anh nhiều lần lén gọi: “Nam à, về thăm bố đi con. Ông già rồi…”, nhưng Nam chỉ đáp lạnh lùng:
– “Con bận.”
Rồi một ngày, cuộc điện thoại từ người anh cả đến. Giọng anh run run:
– “Nam… bố mất rồi.”
Câu nói ấy như một tiếng sét ngang tai. Tai Nam ù đi, tim như bị ai bóp nghẹt. Sáu năm, anh chưa một lần về nhìn cha, chưa một lần hỏi han, chưa một lời tha thứ.
Ngày trở về, căn nhà quen thuộc vẫn vậy – chỉ có ông già từng ngồi trước hiên, nay đã nằm trong quan tài phủ vải trắng. Nam quỳ sụp xuống, đôi vai run lên bần bật.
– “Con về rồi… bố ơi…”
Anh úp mặt vào chiếc quan tài lạnh ngắt, nước mắt hòa vào tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Mẹ anh ngồi bên, gầy gò, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều:
– “Bố con… ngày nào cũng ngóng ra đầu ngõ… Ổng sợ con nghĩ ông thiên vị… nhưng thật ra… hai anh mày có gia đình, tụi nó không có chỗ ở. Còn con, ông tin con vững vàng, tự lập… Ổng nói sau này, ông để sổ tiết kiệm cho con… nhưng chưa kịp nói thì…”
Nam siết chặt tay mẹ, tiếng nấc không ngừng dâng lên. Hóa ra, sáu năm qua, anh đã tự nhốt mình trong hận thù mà quên mất cha cũng chỉ là một người già, vụng về trong cách thể hiện tình thương.
Đêm đưa tang, Nam ngồi bên linh cữu cha, suốt đêm không chợp mắt. Mỗi ký ức tuổi thơ ùa về, rõ ràng như vừa hôm qua — cha cõng anh băng qua cánh đồng ngập nước, cha thức trắng đêm khi anh sốt, cha gánh gồng cả nhà những ngày nghèo đói.
Giờ đây, tất cả chỉ còn lại nắm tro tàn.
Sau tang lễ, Nam quỳ xuống trước di ảnh cha, nước mắt rơi lã chã:
– “Con xin lỗi… Con về trễ quá rồi.”
Sáu năm giận dỗi, đổi lại là một đời nuối tiếc.