Tôi sinh ra ở nông thôn, lấy chồng thành phố hơn một năm nay. Gia đình chồng khá giả, chỉ có hai người con: chồng tôi là anh cả và cô em gái đã lấy chồng miền núi từ khi còn là sinh viên. Sau cưới, vì nhà neo người nên tôi và chồng ở chung cùng bố mẹ. Tháng nào tôi cũng nộp sinh hoạt phí đầy đủ, không thiếu một đồng.
Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng chỉ dừng ở mức “lịch sự cần có”. Bà chưa bao giờ thân thiết hay nói lời ngọt ngào với tôi, trái lại lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm nghị khiến tôi luôn có cảm giác như mình là người ngoài.
Mỗi dịp lễ Tết, sinh nhật hay kỷ niệm, tôi đều chủ động chuẩn bị quà cáp. Nhưng dường như, tôi làm bao nhiêu cũng không bao giờ vừa ý bà. Như sinh nhật bà cách đây 2 tháng, tôi đắn đo mãi rồi chọn một chiếc túi hàng hiệu đắt tiền để tặng, thế nhưng từ đó đến nay… bà chưa dùng một lần.
Sắp đến ngày 20/10, tôi lại trằn trọc nghĩ mãi nên tặng gì để khiến bà hài lòng. Chồng tôi gợi ý: “Hay mình tặng bố mẹ chuyến du lịch cho bà vui.” Thế là tôi quyết định “chơi lớn” — đặt một chuyến nghỉ dưỡng Đà Nẵng 3 ngày 2 đêm cho bố mẹ chồng.
Tôi thanh toán hết từ vé máy bay, phòng khách sạn, còn chuẩn bị thêm phong bì 5 triệu để bố mẹ tiêu vặt. Tổng cộng hơn 20 triệu đồng — một khoản không hề nhỏ với vợ chồng tôi, nhất là khi tôi đang mang thai và cần tiết kiệm cho những tháng ngày sắp tới. Nhưng tôi tự an ủi: “Chỉ cần bà vui, mối quan hệ này có thể sẽ tốt lên.”
Thế nhưng, phản ứng của mẹ chồng khiến tôi sốc nặng.
Vừa nghe tôi thông báo đã đặt vé du lịch, bà lập tức cau mày:
– “Sao con tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến mẹ trước? Mọi việc trong nhà này, mẹ phải là người quyết định, con biết không?”
Câu nói ấy lạnh như gáo nước dội thẳng vào lòng tôi.
Rồi bà lôi cả chuyện chiếc túi sinh nhật ra nói:
– “Lần trước mua túi tặng mẹ, đắt thì có đắt thật nhưng không đúng gu mẹ. Mẹ đã cho người khác rồi.”
Nhưng chưa dừng lại ở đó, bà tiếp lời:
– “Cách đây mấy hôm, em gái con lấy chồng trên Điện Biên có gọi về khóc, bảo hôn nhân không hạnh phúc. Nó sẽ đưa con về Hà Nội dịp 20/10. Trong khi em gái khổ sở như vậy, bố mẹ sao có thể bỏ con cháu mà đi chơi riêng được?”
Bà yêu cầu tôi hủy chuyến đi, lấy lại tiền. Tôi chết lặng… mọi kế hoạch chu toàn của mình phút chốc bị đạp đổ.
Nhưng điều khiến tôi “đứng hình” thật sự là khi bà đổi ý sau vài phút im lặng:
– “Hay thế này đi… con đã đặt sẵn vé, thì đặt thêm cho mẹ con em gái con nữa. Cả nhà cùng đi chơi, có đông vui, nó cũng bớt buồn.”
Giọng bà nhẹ nhàng, nhưng lời đề nghị đó như nhát dao cắt vào lòng tôi. Tặng hai vé cho bố mẹ chồng đã khiến tôi phải đắn đo, giờ bà lại muốn tôi bao thêm vé máy bay, phòng khách sạn và mọi chi phí cho ba mẹ con em gái chồng? Số tiền đó có thể đội lên gấp đôi, thậm chí hơn.
Tôi im lặng. Không phải tôi không thương em chồng, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải nai lưng đi làm rồi chi trả cho một chuyến du lịch của cả gia đình họ. Nhất là khi tôi đang bầu bí và cần lo liệu bao nhiêu khoản cho con sắp chào đời.
Thấy tôi không đáp lại ngay, mẹ chồng nói một câu khiến tôi nghẹn họng:
– “Nếu con không đặt thêm, thì bố mẹ cũng không đi. Thôi, con quyết sao thì tùy.”
Tôi hiểu, nếu tôi từ chối, chắc chắn những ngày sau này sẽ là chuỗi ngày sống trong áp lực, bị chì chiết, bị ghét bỏ. Còn nếu tôi gật đầu, tôi sẽ phải gánh một khoản tiền khổng lồ — điều mà tôi không hề chuẩn bị trước.
Giờ tôi thật sự rơi vào ngõ cụt. Món quà tôi tưởng là “cầu nối” lại biến thành một “cái bẫy ngọt ngào”. Tôi phải làm sao để vừa bảo vệ bản thân, vừa không biến mình thành kẻ bất hiếu, vô tâm trong mắt gia đình chồng?