Mẹ già gần 70t bỗng làm đám cưới với chàng trai ngoài 20, cả làng lời ra tiếng vào

Cả làng Đông vốn yên bình bỗng dậy sóng khi tin tức này lan ra:

“Bà Liên 65 tuổi lấy trai trẻ 22 tuổi à?”
“Chắc chắn là anh ta ham tiền rồi, trai trẻ sao lại cưới một bà già?”

Những lời xì xào nối nhau không dứt. Nhưng mặc kệ thiên hạ bàn tán, đám cưới của bà Liên và Tuấn – chàng trai trẻ mới 22 tuổi – vẫn được tổ chức. Bà Liên sống lẻ loi hơn 30 năm sau khi chồng mất, còn Tuấn nói rằng chỉ cần ở bên bà là “thấy bình yên”.

Ngày cưới, Tuấn đeo đầy vàng, cổ tay lấp lánh vòng nhẫn. Người ta càng tin chắc rằng anh chỉ đang nhắm vào tài sản của bà.

“Bà ấy sống được mấy năm nữa đâu, gã này ráng chịu thiệt vài năm rồi ôm hết gia tài.”
“Con cái bà cũng nhu nhược, đáng ra giữ lại tiền dưỡng già mới phải.”

Con cái bà Liên từng phản đối dữ dội, nhưng bà chỉ ôn tồn nói: “Mẹ đã sống một mình quá nửa đời người rồi. Giờ mẹ chỉ cần có người bầu bạn thôi.” Cuối cùng, họ đành chấp nhận cho bà làm theo ý mình. Trong đám cưới, ai cũng có mặt nhưng chẳng ai nở nổi nụ cười. Riêng cô con út vì ở xa nên không về được.

Đêm tân hôn kỳ lạ
Đêm hôm ấy, căn nhà nhỏ cuối làng vang lên tiếng hét thất thanh. Các con bà Liên hốt hoảng chạy đến. Con dâu cả đập cửa liên hồi, chỉ nghe tiếng bà Liên yếu ớt vọng ra:

“Không sao đâu con… về ngủ đi…”

Sáng hôm sau, ai nấy lặng lẽ trở về, chẳng ai biết chuyện gì đã thực sự xảy ra sau cánh cửa kia.

Tin đồn chấn động
Một tháng sau, tin đồn lại nổ ra:

“Bà Liên có bầu rồi!”
“Trời đất ơi, 65 tuổi mà còn có thai à?”

Bụng bà bắt đầu nhô lên thấy rõ. Bà vẫn đều đặn đi khám, còn Tuấn – chồng trẻ – thì đi làm xa, thỉnh thoảng mới ghé qua rồi lại vội đi. Người làng bàn tán dữ dội hơn bao giờ hết.

Bảy tháng sau, buổi chiều mưa lâm râm, bà Liên trở về làng bế theo một đứa trẻ đỏ hỏn. Cả làng ngỡ ngàng:

“Trời đất, bà Liên đẻ thật kìa!”
“65 tuổi mà còn sinh con, đúng là chuyện hiếm có!”

Nhưng không ai biết rằng sự thật phía sau lại đau lòng đến thế.

Bí mật sau cái bụng nhô
Thực ra, cái bụng lớn lên từng ngày ấy không phải là bào thai — mà là khối u trong ổ bụng. Đêm tân hôn, tiếng hét của bà là vì cơn đau do khối u hành hạ.

Cùng lúc đó, cô con gái út của bà mang thai với người tình rồi bị ruồng bỏ. Trong lúc tuyệt vọng, cô từng định kết liễu cả hai mẹ con. Nhưng bà Liên đã nắm chặt tay con, nước mắt trào ra:

“Con không được bỏ! Nếu con sợ, để mẹ sinh – mẹ nuôi. Chỉ cần con được sống hạnh phúc.”

Chính vì vậy, bà dựng lên vở kịch “cưới trai trẻ – mang bầu – sinh con”. Tuấn thực ra chỉ là người bà thuê để đóng giả chồng, giúp bà che mắt thiên hạ. Khi con gái đi sinh, bà lặng lẽ nhập viện mổ khối u. Sau đó, đứa bé được đưa về trong vòng tay bà.

Kết thúc lặng người
Đứa trẻ được đặt tên là Minh An — hy vọng một đời bình an, dù bắt đầu bằng bao nhiêu sóng gió. Tuấn cũng đã rời làng, trở về cuộc sống riêng của mình sau khi giúp bà hoàn thành vở kịch.

Còn bà Liên, người từng bị cả làng cười nhạo vì “già mà còn ham”, giờ sáng nào cũng bồng cháu ra sân, khe khẽ ru:

“An ơi, đời có thể bạc, nhưng lòng người phải sáng con nhé…”

Cả làng Đông sau này khi nhắc lại chuyện cũ chỉ biết thở dài. Hóa ra, có những điều tưởng là trò cười, nhưng đằng sau lại là một trái tim mẹ bao dung và mạnh mẽ đến lạ.