Sắp đến ngày cưới, hoa khôi bị bạn trai giàu có bỏ r.ơi, cô chấp nhận lời cầu hôn của anh thợ xây cùng xóm

Sắp đến ngày cưới, Thi – cô hoa khôi nổi tiếng một thời của trường đại học – bàng hoàng khi bạn trai giàu có của mình tuyên bố hủy hôn. Anh ta nói ngắn gọn qua một cuộc điện thoại lạnh lùng:

“Anh xin lỗi, Thi à… anh sắp cưới người khác. Cô ấy hợp với gia đình anh hơn.”

Chỉ còn mười ngày nữa là đến lễ cưới, váy đã may, thiệp đã gửi, họ hàng hai bên đều biết. Cú sốc ấy khiến Thi gần như sụp đổ. Cô xấu hổ đến mức không dám ra khỏi nhà, tránh cả ánh mắt thương hại của người thân.

Mẹ cô – người phụ nữ đã vất vả nuôi con một mình – chỉ nói một câu khiến Thi lặng người:

“Nếu người ta bỏ con, thì con cũng phải sống sao cho người ta phải tiếc.”

Đúng lúc ấy, Tấn – anh thợ xây từng làm công trình gần nhà – lặng lẽ đến. Anh thật thà, chất phác, từng nhiều lần giúp mẹ con Thi sửa sang nhà cửa. Anh nói nhỏ, đôi mắt chân thành:

“Nếu em không chê, anh… anh có thể thay người ta đứng bên cạnh em trong lễ cưới.”

Lời cầu hôn mộc mạc đến buồn cười, nhưng trong lòng Thi lại dấy lên một niềm ấm áp kỳ lạ. Cô gật đầu, phần vì tuyệt vọng, phần vì muốn trốn chạy khỏi sự dè bỉu của thiên hạ.

Đám cưới diễn ra giản dị, chẳng có váy cưới lộng lẫy hay dàn xe sang như Thi từng mơ. Cô dâu hoa khôi sánh vai bên chú rể thợ xây trong tiếng xì xào của khách mời:

“Hoa khôi mà đi lấy thợ hồ à?”
“Chắc bị người ta bỏ rồi!”

Thi nghe hết, nhưng chẳng nói gì. Cô chỉ thấy lòng nặng trĩu, cố gượng cười suốt buổi lễ.

Đêm tân hôn, Tấn lúng túng dọn dẹp phòng, Thi ngồi bên giường, mệt mỏi tháo chiếc kẹp tóc cuối cùng. Khi anh ra ngoài lấy nước, cô ngồi thẫn thờ nhìn quanh căn phòng nhỏ. Tình cờ, ánh mắt cô dừng lại ở gầm giường — nơi có thứ gì đó lóe sáng.

Cô cúi xuống, kéo ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trên phủ bụi. Mở nắp, Thi sững người. Bên trong là một tập hồ sơ dày, vài tấm ảnh chụp công trình, và đặc biệt là tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mang tên… Trần Văn Tấn – chồng cô.

Không chỉ một, mà là ba mảnh đất lớn, kèm bản thiết kế khu dân cư và một tờ hợp đồng đầu tư với số tiền hàng chục tỷ đồng. Thi choáng váng.

Ngay lúc đó, Tấn bước vào, thấy cô đang cầm tập hồ sơ. Anh khẽ thở dài, ánh mắt có phần buồn bã:

“Anh định nói với em sau khi em quen dần… nhưng chắc ông trời muốn em biết sớm.”

Rồi anh kể: Tấn vốn là kỹ sư xây dựng, từng là giám đốc một công ty thi công lớn. Nhưng sau khi người yêu cũ phản bội, bán đứng anh cho đối tác, anh quyết định rời bỏ thương trường, về quê làm thợ xây thuê, sống một đời bình yên.

“Anh không muốn ai đến với mình vì tiền. Anh chỉ muốn có một người thật lòng.”

Thi lặng người, từng lời anh nói như dao cứa vào lòng. Cô – người từng bị bỏ rơi chỉ vì không còn “đủ giá trị” – giờ lại gặp người đàn ông từng tự giấu đi sự giàu có để thử lòng cô.

Cô bật khóc, lần đầu tiên trong nhiều tháng, không phải vì tổn thương, mà vì thấy mình được trân trọng.

Tấn tiến lại gần, lau nước mắt cho cô, khẽ nói:

“Nếu em đồng ý… mình bắt đầu lại, không phải vì quá khứ, mà vì hiện tại này.”

Đêm tân hôn hôm ấy, dưới ánh đèn vàng nhạt, Thi nắm chặt tay chồng, lòng thầm biết — thứ cô tìm thấy dưới gầm giường không chỉ là hồ sơ đất đai, mà là cả tương lai.

Vài tháng sau, người ta lại thấy hoa khôi Thi xuất hiện rạng rỡ bên chồng, không còn váy áo lộng lẫy mà trong bộ quần áo công trình, cùng anh giám sát khu nhà đang xây dựng mang tên: “Hạnh Phúc Garden.”

Và lần này, cô biết chắc: mình đã chọn đúng người.