Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó r-ùng m-ình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”

Tôi tên là bà Hạnh, năm nay sáu mươi hai tuổi. Chồng tôi mất đã ba năm, để lại cho tôi căn nhà hai tầng và một khoản tiết kiệm đủ sống. Con trai tôi – Nam – đi làm xa, một tháng mới về được đôi ba lần. Nó cưới vợ được năm năm, con dâu tôi – Thu – là giáo viên cấp hai, đẹp người, nhẹ nhàng nhưng ít nói. Tôi không thân cũng chẳng ghét, nhưng trong lòng luôn giữ một khoảng cách.

Hôm đó, Thu đẩy cửa bước vào phòng tôi vào buổi sáng, nói ngập ngừng:

“Má… cuối buổi trưa mình ra ngân hàng rút tiền nha. Con đưa má đi.”

Tôi nhìn nó, hơi bất ngờ. Bình thường nó ít xen vào chuyện tài chính của tôi.

“Sao gấp vậy con?”

Thu cắn môi, tránh ánh mắt:

“Má cần sửa nhà, con tính rút bớt cho má, với lại… có vài chuyện quan trọng nên con nghĩ má rút ra cầm cho chắc.”

Cách nó nói khiến tôi hơi lạnh sống lưng. Nhưng tôi không nghi ngờ nhiều. Nhà cửa xuống cấp thật, tiền thì của tôi, mà con dâu có lòng tốt, tôi cũng thuận theo.

Đến trưa, chúng tôi đến ngân hàng. Thu bảo tôi vào rút tiền, còn nó đứng đợi bên ngoài vì “đang nhận tin nhắn công việc”. Tôi vào đúng quầy quen thuộc, cô nhân viên tên Chi – người tôi gặp suốt từ khi gửi sổ tiết kiệm – hôm nay nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả.

“Cô cần rút bao nhiêu ạ?” – Chi hỏi, giọng nhỏ hẳn đi.

“Tôi rút 300 triệu để sửa nhà.”

Chi gõ vào máy tính, nhưng yết hầu cô ấy liên tục trồi lên, gương mặt lộ vẻ bối rối.

Chưa đầy một phút sau, cô ấy đứng dậy:

“Cô… chờ cháu chút. Cháu đi lấy chứng từ.”

Cô ấy đi khuất sau cánh cửa nhỏ dẫn vào phía trong. Tôi đứng chờ, chống gậy, nhìn dòng người ra vào. Chưa đầy ba phút sau, Chi trở lại. Và khoảnh khắc ấy, đời tôi rẽ sang một hướng khác.

Cô ấy đặt giấy tờ xuống bàn, đưa tôi ký. Khi tôi ký xong, cô ấy cúi xuống như đang nhặt gì đó… rồi nhét thật nhanh vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, vừa đủ nhét giữa các ngón tay.

Giọng cô ấy run run:

“Cô cất kỹ nhé… và… nhớ về thẳng nhà. Đừng tin ai hết.”

Tôi giật mình:

“Con nói gì vậy?”

Cô ấy cười gượng gạo:

“Ý cháu là… cẩn thận tiền bạc ạ. Trời dạo này nhiều chuyện mất cắp.”

Tôi mở tay ra. Trong lòng bàn tay là một mảnh giấy nhỏ nhàu nát, trên đó chỉ có hai chữ:

“CHẠY ĐI!”

Tim tôi đập mạnh. Chuyện gì đang xảy ra?

Tôi quay lại phía cửa kính. Thu đang đứng đó, nhìn vào, ánh mắt lóe lên điều gì đó mà tôi không kịp hiểu.

Tôi cất mảnh giấy vào túi áo, lấy tiền và bước ra ngoài.

“Xong chưa má?” – Thu hỏi.

Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh.

“Về thôi con.”

CHƯƠNG 2 – CÁNH CỬA BỊ PHÁ, KÉT SẮT MỞ TUNG
Đường về nhà chỉ 15 phút, nhưng tôi thấy như dài vô tận. Gió lạnh quất vào mặt mà tôi không cảm nhận gì. Trong đầu chỉ quanh quẩn hai chữ:
CHẠY ĐI.

Chạy khỏi ai? Tại sao?

Khi Thu dừng xe trước cổng, tôi thấy cổng nhà… không khóa. Điều này chưa từng xảy ra.

Tôi nói nhanh:

“Con ở ngoài, để má vào trước.”

Thu nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.

Tôi đẩy cửa. Và cảnh tượng bên trong khiến tôi đứng chết lặng.

Phòng khách bừa bộn như vừa bị ai lục tung.
Ngăn kéo bật ra.
Giấy tờ nằm vương vãi dưới sàn.
Cánh cửa tủ gỗ chỗ tôi cất giấy tờ nhà mở he hé.

Nhưng điều khiến tôi nghẹn thở nhất—

Két sắt của tôi bị mở toang hoác.

Tôi choáng đến mức phải vịn vào tường.

Phía giữa phòng, Thu đứng đó. Không hề run sợ. Không hoảng loạn. Mà… bình tĩnh đến rợn người.

Ánh mắt nó nhìn thẳng vào tôi—lạnh lẽo, căng thẳng, và như đang giấu điều gì đó.

“Má…” – giọng nó khàn đi – “Cuối cùng má cũng về.”

Tôi lùi lại một bước.
“Chuyện… chuyện gì đây?”

Thu hít một hơi thật sâu.

“Có người vào nhà.”

Tôi nhìn quanh, rồi nhìn đôi mắt nó.
Không có dấu hiệu cạy cửa, phá khóa. Nhưng két sắt – thứ chỉ có tôi và chồng tôi trước đây biết mã số – giờ đang mở tung.

Tôi run giọng:

“Sao con biết? Ai làm? Và… tại sao con lại đứng ở đây?”

Thu siết chặt hai tay:

“Vì con đã phát hiện ra từ sáng.”

“Phát hiện gì?”

Nó cắn môi, rồi ném xuống bàn một xấp phong bì.

Trên cùng là… giấy báo nợ ngân hàng đứng tên con trai tôi – Nam.

CHƯƠNG 3 – NGHI VẤN DỒN DẬP
Tôi bủn rủn.

“Đây… là sao?”

Thu ngồi xuống, ánh mắt đỏ hoe:

“Tối hôm qua Nam về nhà. Con tưởng ảnh ngủ rồi nên đi tắm. Nhưng khi ra ngoài, con thấy ảnh đứng ở tủ hồ sơ của má. Ảnh đang tìm gì đó… rất gấp.”

Tôi nghẹn họng:

“Nó… tìm thứ gì?”

“Con không biết. Nhưng sáng nay, trước khi đi làm, ảnh dặn con đưa má ra ngân hàng rút tiền.”

Tôi chao đảo. Nam từ nhỏ chưa bao giờ hỏi xin tôi đồng nào. Vậy tại sao giờ nó lại…?

Thu đưa tôi xấp giấy trong tay:

“Ảnh nợ hơn bảy trăm triệu. Ngân hàng gửi thông báo về. Hôm qua con tình cờ thấy.”

Tôi choáng váng.

Chồng tôi mất để lại hai trăm triệu. Tôi góp nhặt để làm sổ tiết kiệm. Tưởng rằng cuộc sống đã bình yên, không ngờ đứa con trai duy nhất lại…

“Vậy còn két sắt?”

Thu nói:

“Con ngồi chờ má ở phòng khách. Con nghe tiếng động trên lầu nên chạy lên thì thấy cửa phòng má hé mở. Két sắt đã bị ai đó mở.”

Tôi hỏi ngay:

“Sao con không gọi công an?”

“Con… không dám. Vì con nghĩ người đó có thể vẫn đang ở quanh đây.”

Cách nó nói làm tim tôi co thắt. Nhưng có điều gì đó không đúng.

“Tại sao con lại dám vào phòng má? Và làm sao con biết mã két sắt?”

Thu cúi gằm:

“Con không biết mã. Khi con vào, nó đã mở sẵn.”

Không khí đặc quánh trong phòng. Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, cố tìm câu trả lời. Nhưng nó chỉ đứng đó, run rẩy thật, không phải kiểu đóng kịch.

Tôi cố trấn tĩnh:

“Con nói thật cho má biết. Con có lấy gì trong két không?”

Thu nhắm mắt, nước mắt trào ra.

“Không má. Con chỉ… đang tìm sổ đỏ để đem cất chỗ khác. Con sợ… có người đang nhắm vào tài sản của má.”

CHƯƠNG 4 – ĐIỆN THOẠI ĐỔ CHUÔNG
Đúng lúc ấy, điện thoại Thu đổ chuông.
Tên người gọi hiện lên: Nam.

Thu nhìn tôi, tay run bần bật:

“Má… con không dám nghe.”

Tôi hít một hơi rồi bấm loa ngoài.

Giọng Nam vang lên, gấp gáp và sợ hãi:

“Thu! Má đâu rồi? Sao không nghe máy? Em có đưa má rút tiền không?”

Thu nhìn tôi. Tôi siết điện thoại:

“Má đây.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Nam nuốt nước bọt:

“Má rút tiền chưa?”

Tôi lạnh sống lưng.
Câu hỏi đầu tiên của nó… không phải “má có sao không” hay “nhà có bị trộm không” mà là “má rút tiền chưa”.

Tôi cố giữ giọng bình thường:

“Rút rồi.”

Nam nói như thở phào:

“Má giữ kỹ. Tối nay con sẽ về nói chuyện.”

Tôi hỏi ngay:

“Con đang nợ nần gì?”

Nam cứng họng vài giây rồi tắt máy.

Thu gần như khuỵu xuống ghế.

“Má… ổng không ổn rồi.”

CHƯƠNG 5 – SỰ THẬT BỊ LẬT NGƯỢC
Tôi quyết định phải kiểm tra lại két sắt. Tôi rà từng giấy tờ, từng phong bì.

Không mất tiền.
Không mất vàng.
Không mất sổ đỏ.

Nhưng có một thứ… biến mất.

Một cuốn sổ màu đen nhỏ – chồng tôi để lại – nơi ông ghi lại toàn bộ danh sách những người nợ tiền ông, và những khoản ông từng gửi tiết kiệm rải rác các nơi.

Tôi chợt nhớ: tuần trước, Nam có ghé về tìm “sổ khám bệnh cũ của ba”. Khi đó tôi thấy nó lục trong tủ mà không nghi ngờ.

Thu run run:

“Má… con nghĩ Nam tìm đúng cuốn đó.”

Tôi siết chặt ngực áo. Cảm giác đau như ai bóp tim.

“Vậy người vào nhà là Nam?”

Thu ngập ngừng:

“Con không dám chắc. Nhưng ánh mắt ảnh tối qua… rất lạ.”

Tôi ngồi bệt xuống ghế. Nước mắt nóng hổi trào ra.

“Thu… nếu con biết chuyện từ sớm, sao con không nói má?”

Thu nhìn tôi, đôi mắt mệt mỏi nhưng kiên quyết:

“Vì con sợ má không tin con. Con sợ má nghĩ con phá gia đình.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy ở nó không phải sự lạnh lùng như lúc đầu tôi thấy… mà là sự bất lực.

Chỉ có điều… chuyện vẫn chưa hết.

CHƯƠNG 6 – NHÂN VIÊN NGÂN HÀNG GỌI ĐIỆN
Điện thoại tôi rung.
Là số lạ.

Tôi bắt máy:

“Alô?”

Giọng Chi – cô nhân viên ngân hàng – run rẩy:

“Cô ơi… cô về nhà chưa?”

“Rồi. Cô bé viết giấy ‘chạy đi’ là sao?”

Đầu dây vang lên tiếng thở gấp:

“Cô Hạnh… sáng nay có một người đàn ông đến ngân hàng. Ảnh đứng gần quầy của cô. Ảnh cố nhìn vào màn hình khi cô làm thủ tục. Khi cháu hỏi có cần giúp gì không, ảnh bỏ đi.”

Tôi nổi gai ốc:

“Người đó… trông như thế nào?”

“Khoảng ba mươi mấy tuổi, cao tầm mét bảy, mặc áo sơ mi xanh… và chân đi đôi giày màu nâu cũ.”

Tim tôi rớt xuống.

Đó… chính là đôi giày Nam đang đi.

Tôi chết lặng.

Chi nói tiếp, giọng run bần bật:

“Lúc cô ký giấy, cháu thấy người đó đứng ngoài cửa kính nhìn vào. Ánh mắt rất kỳ lạ… như muốn chắc chắn cô rút tiền.”

Tôi ngồi sụp xuống ghế. Căn phòng quay cuồng quanh tôi.

Thu quỳ xuống cạnh tôi, nắm lấy tay tôi:

“Má… con xin lỗi vì phải nói điều này. Nhưng… con nghĩ Nam đang lún vào thứ gì đó rất nguy hiểm.”

CHƯƠNG 7 – NAM TRỞ VỀ
Gần tám giờ tối, Nam mở cửa bước vào.
Mắt đỏ ngầu.
Tóc rối.
Áo nhăn nhúm.

“Má… mình nói chuyện được không?”

Tôi nhìn nó, lòng nghẹn lại:

“Con vào nhà làm gì sáng nay?”

Nó sững người.
“Con… con chỉ tìm vài giấy tờ của ba.”

“Con nợ bao nhiêu?”

Nó im lặng.

“Nam! Má hỏi con nợ bao nhiêu?”

Nó gào lên:

“Một tỉ hai!”

Tôi run rẩy:

“Sao con…?”

“Con bị lừa. Con đầu tư theo lời bạn. Rồi bạn bỏ trốn. Con phải vay nóng để trả. Má… con sợ lắm!”

Tôi nghẹn lại:

“Vậy con vào nhà má để tìm tiền à?”

Nam sụp xuống, ôm đầu:

“Con chỉ… muốn tìm sổ tiết kiệm của ba. Con nghĩ ba có để lại tiền ở đâu đó…”

Thu đứng cạnh tôi, giọng lạnh đi:

“Vậy còn két sắt? Anh mở làm gì?”

Nam như bị tát:

“Két… mở rồi mà? Em vào trước mà?”

Thu trợn tròn mắt:

“Anh nói gì? Lúc tôi vào, két đã mở. Tôi tưởng anh mở!”

Căn phòng rơi vào im lặng chết chóc.

Tôi lắp bắp:

“Vậy… ai mở két?”

Ba người nhìn nhau.
Không ai có câu trả lời.

Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình:

“Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”

Tôi lắc đầu:

“Chỉ có ba con và má.”

Nam mím môi, da mặt tái nhợt:

“Ba… từng đưa mã két cho anh.”

Tôi và Thu đồng loạt quay sang:

“Hả?!”

Nam cúi đầu:

“Năm ngoái, trước khi ba mất, ba bảo anh giữ phòng khi má cần. Anh quên mất… đến giờ mới nhớ.”

Toàn thân tôi lạnh toát.

Vậy nghĩa là—
mã két không chỉ mình tôi biết.
Mà… Nam biết.
Và có thể… người khác cũng biết.

Thu run rẩy:

“Nam… ngoài anh ra, ba còn đưa mã cho ai không?”

Nam ngơ ngác:

“Có. Ba còn đưa cho… cô Lan.”

Tôi gần như ngã xuống.

Cô Lan – người giúp việc cũ của nhà tôi.
Ba năm trước cô ấy nghỉ việc đột ngột… và không quay lại.

CHƯƠNG 8 – SỰ THẬT CUỐI CÙNG
Ngay tối hôm đó, công an xã đến kiểm tra hiện trường. Không có dấu hiệu cạy cửa. Không có ai ngoài gia đình xuất hiện trong nhà.

Nhưng điều đáng sợ nhất…

Dấu vân tay lạ trên két sắt trùng khớp với dấu vân tay trong hồ sơ của cô Lan.

Họ cho biết: cô Lan đã tham gia vào một đường dây lấy cắp thông tin người già, giả mạo hồ sơ để chiếm đoạt tài sản. Một tháng gần đây, cô ấy xuất hiện ở nhiều khu vực gần nhà tôi.

Chiếc két bị mở tung… là do cô ta.
Cô ta tìm cuốn sổ đen – nơi ghi toàn bộ các khoản tiết kiệm cũ của chồng tôi – để tìm cách rút tiền.

Cuốn sổ đã bị lấy đi.

Còn mảnh giấy “CHẠY ĐI” mà Chi đưa cho tôi—
không phải nhắm vào Thu.
Không phải nhắm vào Nam.
Mà là… cảnh báo tôi phải về nhà thật nhanh trước khi kẻ đó quay lại.

CHƯƠNG 9 – KẾT
Nam quỳ xuống trước mặt tôi, khóc nức nở:

“Má… con xin lỗi. Con gây ra phiền phức cho má…”

Tôi đặt tay lên đầu nó.
“Con sai. Nhưng không phải con gây ra chuyện hôm nay.”

Tôi quay sang Thu:

“Con… cảm ơn con. Nếu không có con, hôm nay có khi má không còn gì.”

Thu bật khóc.
“Má tin con hả?”

Tôi gật đầu.

“Từ nay má tin con.”

Cô ôm lấy tôi, nghẹn ngào như dồn nén suốt bao năm.

Một tuần sau, công an báo tin: cô Lan bị bắt khi đang cố rút tiền từ một tài khoản đứng tên chồng tôi mở năm 2013.

Cuốn sổ đen được thu hồi.

Nhìn nó nằm trên bàn, tôi rùng mình.

Nếu hôm đó tôi không nhận được mảnh giấy “CHẠY ĐI”…
Nếu tôi về muộn hơn 30 phút…
Có lẽ mọi thứ đã mất sạch.

Tôi cất cuốn sổ vào két mới.
Đổi mã.
Và lần đầu tiên trong đời, tôi chủ động đưa mã két cho Thu.

Nó sững người:

“Má… sao lại đưa con?”

Tôi mỉm cười:

“Vì con là người duy nhất không lục két của má.”

Thu bật khóc. Tôi cũng khóc.

Còn Nam—
nó bắt đầu lại từ đầu.
Không vay mượn. Không đầu tư liều.
Và mỗi khi nhắc chuyện hôm đó, nó vẫn còn rùng mình.

Còn tôi—
đến giờ, mỗi lần mở ngăn kéo và nhìn thấy mảnh giấy cũ nhàu với hai chữ “CHẠY ĐI”—
tôi vẫn không khỏi lạnh sống lưng.

Vì đôi khi,
một lời cảnh báo vô danh…
có thể cứu cả một đời người.