Máy bay SKY-772 tuyến Singapore – Vancouver cất cánh lúc 00h40. Trong khoang thương gia sang trọng, ánh đèn vàng ấm và tiếng nhạc hòa tấu nhẹ nhàng khiến hành khách ai cũng thoải mái nằm ghế ngả mà chợp mắt.
Nhưng riêng một nữ doanh nhân trẻ – An Hạ, 34 tuổi, mặc vest xanh đậm, gương mặt sắc lạnh, vừa ngồi xuống ghế 1A – hàng đầu đã bật dậy, giọng căng thẳng:
“Cho tôi đổi chỗ ra hàng cạnh lối thoát hiểm. Ngay lập tức.”
Tiếp viên hơi sững người:
Thưa chị, ghế chị đang là ghế đẹp nhất hạng thương gia. Chị đổi có lý do gì ạ?
An Hạ cố giữ hơi thở bình tĩnh nhưng tay siết chặt balo:
“Tôi không ngồi đây được. Tôi cần ngồi gần cửa thoát hiểm.”
Đằng sau vài hành khách lắc đầu ngán ngẩm:
Lại mê tín rồi.
Máy bay cất cánh rồi còn đổi chỗ, làm quá!
Một người đàn ông lên tiếng trêu:
Chị sợ máy bay rơi à?
An Hạ quay sang nhìn, ánh mắt… không giống người sợ, mà như người biết điều gì sẽ xảy ra.
Cuối cùng tiếp viên vẫn chiều, chuyển cô ra ghế 9H – ngay sát lối thoát khẩn cấp.
Chuyến bay êm ái rời đường băng, lao vào bầu trời đêm. Ai cũng quay về chăn gối, đồ ăn, champagne và phim giải trí của mình.
Chỉ riêng An Hạ… thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, môi mím chặt.
30 PHÚT SAU KHI CẤT CÁNH
Khoang thương gia đang yên ắng thì cửa cabin phi công bật mở. Một tiếp viên trưởng đi ra, mặt tái nhợt như mất máu, thì thầm với hai tiếp viên:
“Cơ trưởng bảo chuẩn bị cho tình huống không thể tưởng tượng được…”
Chưa kịp nói xong, tiếng “Ting!” vang lên – loa nội bộ bật.
Giọng cơ phó, run nhẹ:
“Yêu cầu toàn bộ tiếp viên vào vị trí. Không để hành khách biết hoảng loạn. Chúng ta có… vấn đề nghiêm trọng.”
Khoang máy bay ồn lên.
Gì vậy?
Bão à?
Lỗi động cơ?
Hai tiếp viên chạy dọc lối đi, mặt căng như dây đàn. Một tiếp viên vô tình đánh rơi tập tài liệu, tờ đầu tiên lật ngửa – An Hạ liếc qua và biến sắc.
Trong đó ghi:
“Tín hiệu sinh trắc từ cơ trưởng – MẤT.”
“Radar đo nhịp tim và phản hồi thần kinh – KHÔNG KHỚP DỮ LIỆU.”
Một hành khách túm lấy vai tiếp viên:
Máy bay bị cướp ư!?
Tiếp viên nghiến răng:
“Xin giữ im lặng! Không ai được đứng dậy!”
Lúc đó, cửa cabin khẽ mở. Cơ phó bước ra – gương mặt trắng bệch, môi tím, nói nhỏ:
“Cơ trưởng… không phản hồi. Người bên trong không chắc còn là…”
Ông chưa nói dứt lời thì khoang thương gia bật sáng – cơ trưởng xuất hiện ngay sau lưng, đứng yên giữa lối đi, không biểu cảm, mắt mở trừng trừng.
Không ai nghe ông bước ra.
Một hành khách thì thầm:
Cửa cabin vẫn khóa từ trong, sao ông ấy…?
Cơ trưởng đưa mắt quét một vòng khoang, không chớp. Một cô tiếp viên run đến mức gần khóc:
“Cơ… cơ trưởng? Ông… ổn chứ?”
Cơ trưởng không trả lời.
Chỉ gõ nhẹ vào tường máy bay 3 lần:
Cộc… cộc… cộc…
An Hạ đứng bật dậy, hét lên:
“MỌI NGƯỜI LÙI LẠI!”
SỰ THẬT CÔ ĐANG GIẤU
Tiếng loa cabin lại bật:
“Phi hành đoàn vào vị trí mở khóa nhanh. Không cần báo lý do cho hành khách.”
Mọi người bắt đầu sợ thật.
Một doanh nhân hoảng:
Rốt cuộc đang xảy ra cái gì!?
An Hạ quay lại, nói nhanh:
“Trong 3 tháng qua đã có 5 vụ phi công tử vong trong buồng lái trước khi máy bay gặp sự cố. Nhưng nhà chức trách bịt hết. Không ai biết ngoài giới an ninh hàng không.”
Cả khoang cứng đờ.
Sao cô biết!?
Cô là ai?
An Hạ nhìn thẳng vào cơ trưởng đang đứng bất động:
“Tôi là người duy nhất sống sót… từ vụ số 5.”
Không khí đông đặc như băng.
CƠ TRƯỞNG… KHÔNG CÒN LÀ CƠ TRƯỞNG
Cơ trưởng lúc này nhích từng bước, dáng đi gượng gạo như… không biết điều khiển cơ thể. Mắt ông bắt đầu rỉ máu.
An Hạ mở balo, rút ra một thiết bị giống máy scan quân sự, hướng vào cơ trưởng.
Màn hình sáng lên:
Tín hiệu sinh trắc – KHÔNG KHỚP CƠ THỂ SỐNG.
Xác định: CẤU TRÚC THẦN KINH TẮT. CƠ THỂ DO TỰ CHI PHỐI NGOẠI LỰC.
Một người kinh hoàng hỏi:
Ý cô là… ông ấy chết rồi!?
An Hạ nói khẽ:
“Không chỉ chết. Mà còn… bị điều khiển từ bên ngoài.”
Cơ trưởng gầm lên một tiếng không giống tiếng người, nhào về phía khoang lái.
Cơ phó hét:
“KHÓA CỬA! ĐỪNG ĐỂ ÔNG TA QUAY LẠI BUỒNG LÁI!”
Nhưng đã muộn.
Cơ trưởng xoay cổ một góc gần 180 độ, cánh tay cắm vào bảng điều khiển như máy móc.
Toàn máy bay chao mạnh.
Đèn nhấp nháy.
Báo động hú lên.
TẠI SAO AN HẠ ĐỔI GHẾ?
Trong hỗn loạn, một hành khách gào:
Sao cô biết để ngồi cửa thoát hiểm!?
An Hạ lẩm bẩm, mắt không rời cơ trưởng:
“Trong 5 vụ trước, chỉ duy nhất một chỗ trên máy bay còn đường thoát – cửa thoát hiểm giữa thân. Còn khoang đầu tiên…”
Cô nhìn về phía ghế 1A – ghế cô từng ngồi:
“… luôn là nơi chết đầu tiên.”
Lời nói vừa dứt, một tiếng răng rắc vang lên – trần khoang ở hàng đầu bị hút lõm vào, như có lực vô hình kéo từ bên ngoài thân máy bay.
Ghế 1A bị xé rách, dây an toàn đứt, mút ghế văng tung lên.
Nếu cô vẫn ngồi đó…
Không ai muốn nghĩ tiếp.
CƠ TRƯỞNG… QUAY LẠI PHÍA SAU
Bất ngờ, cơ trưởng dừng lại.
Đầu ông ngoái về phía hàng ghế, mắt trắng dã, miệng bật ra 4 từ khô khốc:
“Không ai… sống được.”
An Hạ hét:
“MỞ CỬA THOÁT HIỂM! NGAY BÂY GIỜ!”
Chiếc máy bay chao xé, hệ thống cảnh báo rú lên hỗn loạn.
Và rồi—
Một tiếng cạch vang lên từ tay nắm cửa thoát hiểm…
Có ai đó bên ngoài
đang cố mở cửa từ phía… trái đất cách 11.000 mét phía dưới.
Cả khoang thương gia đồng loạt hét lên










