Trong lòng bà Lan, một cảm giác tủi thân dâng lên: “Chắc nó áp lực công việc, mình là mẹ, phải thông cảm.”

Bà Lan, một người mẹ chồng gần sáu mươi, sống cùng con trai và con dâu tên Hạnh trong một ngôi nhà khang trang ở ngoại ô. Hạnh là một cô gái trẻ, xinh đẹp, hoạt bát, và nổi tiếng trong xóm với nụ cười rạng rỡ cùng cách nói chuyện ngọt ngào. Hàng xóm ai cũng khen cô “khéo ăn khéo nói”, nhưng chỉ có người trong nhà mới hiểu rõ một mặt khác của Hạnh: một cô con dâu “khôn nhà dại chợ”. Với người ngoài, cô luôn thân thiện, hòa nhã, nhưng với gia đình, đặc biệt là mẹ chồng, cô thường xuyên nóng nảy, dễ cáu gắt.

Một buổi chiều, như thường lệ, bà Lan vào bếp chuẩn bị cơm tối. Nhìn tủ lạnh, bà gọi với ra phòng khách, nơi Hạnh đang ngồi lướt điện thoại:

“Hạnh ơi, tối nay con muốn ăn sườn hay tôm?”

Hạnh ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút khó chịu. “Nhà mình ăn sườn ba ngày rồi, mẹ có muốn ăn mãi một món không?” cô đáp, giọng điệu gay gắt, không chút kiêng nể.

Bà Lan sững người, nhưng không muốn đôi co. Bà lặng lẽ quay lại bếp, chọn nấu món tôm kho tàu mà Hạnh thích. Trong lòng bà, một cảm giác tủi thân dâng lên. Bà tự nhủ: “Chắc nó áp lực công việc, mình là mẹ, phải thông cảm.”

Những ngày sau đó, Hạnh vẫn giữ thái độ ấy. Cô vui vẻ trò chuyện với đồng nghiệp qua điện thoại, cười nói rôm rả, nhưng chỉ cần mẹ chồng hỏi han hay nhờ vặt là cô đáp lại bằng giọng cộc lốc hoặc im lặng. Chồng cô, Minh, thường xuyên đi công tác, nên phần lớn thời gian chỉ có hai mẹ con ở nhà. Bà Lan cố gắng giữ hòa khí, nhưng sự lạnh nhạt của Hạnh khiến bà ngày càng chạnh lòng.

Một hôm, bà Lan tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Hạnh trong phòng ngủ. Giọng cô nhẹ nhàng, đầy lo lắng:

“Mẹ ơi, con không biết phải làm sao nữa. Mẹ chồng con tốt lắm, nhưng con sợ nếu con quá thân thiết, mẹ sẽ nghĩ con giả tạo. Con cố giữ khoảng cách để mẹ thấy con thật thà, không màu mè… Nhưng hình như mẹ buồn, con không biết làm thế nào để mẹ hiểu lòng con.”

Bà Lan đứng ngoài cửa, lòng bỗng chùng xuống. Hóa ra, Hạnh không phải vô tâm. Cô gái trẻ ấy, trong nỗ lực muốn thể hiện sự chân thành, đã chọn cách cư xử lạnh lùng để tránh bị hiểu lầm là “khôn nhà dại chợ” theo nghĩa giả tạo. Nhưng chính sự vụng về ấy lại khiến cô vô tình làm tổn thương mẹ chồng.

Tối đó, bà Lan quyết định nấu một bữa thật đặc biệt. Bà làm món sườn xào chua ngọt mà Hạnh từng khen ngon, kèm theo một đĩa tôm rang muối hồng mà cô thích. Khi Hạnh đi làm về, thấy bàn ăn thịnh soạn, cô ngạc nhiên:

“Mẹ… mẹ làm gì mà nhiều món thế ạ?”

Bà Lan mỉm cười hiền hậu: “Mẹ nghĩ mình ăn sườn hơi nhiều thật, nên làm thêm tôm cho đổi món. Con ăn thử đi, mẹ muốn nghe ý kiến con.”

Hạnh ngồi xuống, mắt hơi đỏ. Cô lí nhí: “Mẹ… con xin lỗi. Con không giỏi diễn đạt, nhiều lúc con cáu gắt vì con sợ mẹ nghĩ con không thật lòng. Con… con quý mẹ lắm.”

Bà Lan nắm tay con dâu, nhẹ nhàng: “Mẹ hiểu rồi. Từ nay, có gì con cứ nói thẳng với mẹ, đừng giữ trong lòng. Nhà mình là gia đình, không cần phải khôn hay dại, chỉ cần thật lòng là đủ.”

Vài ngày sau, Minh trở về từ chuyến công tác. Trong bữa cơm gia đình, anh cười lớn, tiết lộ: “Mẹ, Hạnh, hai người không biết đâu, hôm trước con nghe lén Hạnh nói chuyện với bạn. Cô ấy khoe mẹ nấu ăn ngon nhất xóm, còn bảo mẹ là người mẹ thứ hai mà cô ấy may mắn có được!”

Hạnh đỏ mặt, lườm chồng, còn bà Lan bật cười, lòng ấm áp. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài “khôn nhà dại chợ”, Hạnh luôn trân trọng mẹ chồng, chỉ là cô vụng về trong cách thể hiện. Từ đó, hai mẹ con trở nên gần gũi hơn, và ngôi nhà nhỏ lại rộn ràng tiếng cười.