Tôi và b//ồ của chồng cùng ma/ng tha/i, mẹ chồng nói: “Ai sinh con trai sẽ được ở lại”, tôi lập tức l//y hô//n, 7 tháng sau đứ//a t//rẻ của b///ồ khiến cả nhà chồng s////ốc ng///ất…
Ngày biết tin tôi mang thai, tôi đã nghĩ đó sẽ là sợi dây cứu vãn cuộc hôn nhân vốn đang rạn nứt của mình. Nhưng thật trớ trêu, chỉ vài tuần sau, tôi phát hiện chồng có bồ. Tệ hại hơn, cô ta cũng đang mang trong mình giọt máu của anh ta.
Khi sự thật phơi bày, cả gia đình chồng chẳng những không bênh vực tôi mà còn quay sang so đo. Trong một buổi họp gia đình, mẹ chồng lạnh lùng tuyên bố:
– Ai sinh được con trai thì sẽ được ở lại. Còn không… thì tự biết đường.
Tôi chết lặng. Hóa ra, với họ, giá trị của một người con dâu chỉ gói gọn trong hai chữ “con trai”. Không còn tình nghĩa, không còn đạo lý. Tôi nhìn sang chồng, hy vọng anh ta sẽ phản đối, nhưng anh ta chỉ cúi mặt im lặng.
Đêm đó, tôi thức trắng. Tôi biết, cho dù đứa con trong bụng tôi là trai hay gái, thì tôi cũng không thể tiếp tục sống trong căn nhà đầy định kiến và nhẫn tâm ấy. Tôi quyết định ly hôn. Ngày đặt bút ký, tôi khóc, nhưng lòng lại nhẹ nhõm – bởi tôi không muốn con mình lớn lên trong sự phân biệt và ích kỷ.
Tôi rời đi với hai bàn tay trắng, bắt đầu lại từ đầu. Công việc bận rộn, bụng bầu nặng nề, nhưng tôi vẫn kiên cường. May mắn, có gia đình ngoại yêu thương, có bạn bè đỡ đần, tôi từng ngày vượt qua.
Trong khi đó, nghe tin bồ của chồng được đưa về nhà như một “nữ hoàng”. Cả gia đình chồng hết lòng chăm sóc, chỉ chờ ngày đứa bé chào đời. Họ tin chắc rằng đó sẽ là cháu trai, người nối dõi mà họ hằng mong mỏi.
Thời gian trôi đi, 7 tháng sau, tôi sinh con gái. Bé nhỏ xíu nhưng khỏe mạnh, đôi mắt sáng trong veo. Tôi ôm con, hạnh phúc dâng trào. Tôi không cần con phải là trai hay gái, chỉ cần con bình an là đủ.
Rồi một ngày, tôi nghe tin bồ của chồng cũng sinh. Cả nhà chồng nô nức kéo vào viện, hân hoan như sắp đón một vị cứu tinh. Tôi thầm nghĩ, chắc giờ họ hả hê lắm. Nhưng chỉ một buổi chiều sau, tin tức lan ra, khiến tôi sững người: đứa bé là con gái.
Không chỉ thế, bác sĩ còn thông báo đứa bé gặp vấn đề sức khỏe, cần được theo dõi đặc biệt. Cả gia đình chồng vốn đặt hết kỳ vọng vào cháu trai nay vỡ mộng, mặt ai nấy xám ngắt. Họ từng quay lưng với tôi, từng coi thường tôi, giờ mới thấm thía bài học: con cái không phải để phân biệt trai gái, mà là máu mủ, là sinh linh cần được yêu thương.
Tôi nghe tin, lòng dâng lên cảm giác khó tả. Không phải niềm vui trên sự bất hạnh của người khác, mà là một sự chua chát. Tôi thương cho đứa bé, vì nó vô tội. Và cũng thấy nhẹ nhõm, bởi quyết định ra đi của mình ngày đó là đúng.
Vài tháng sau, chồng cũ tìm đến, dáng vẻ tiều tụy. Anh ta nói lời xin lỗi, mong tôi cho anh cơ hội gặp con. Tôi nhìn anh, lòng không còn oán hận, chỉ là một khoảng cách xa xăm. Tôi nói:
– Anh có thể gặp con, nhưng chúng ta mãi mãi không còn là gia đình.
Anh ta lặng im, ánh mắt ngấn nước. Có lẽ, lúc ấy anh mới thật sự hiểu: tình yêu, hạnh phúc và sự bình yên của một mái nhà không nằm ở “giới tính” của đứa trẻ, mà nằm ở tình thương và sự trân trọng dành cho nhau.
Câu chuyện của tôi kết thúc không hoàn toàn buồn, cũng chẳng hẳn là vui. Tôi mất đi một cuộc hôn nhân, nhưng đổi lại, tôi có được tự do, có được một thiên thần nhỏ để yêu thương. Và tôi hiểu rằng, làm mẹ – chính là vai trò cao quý nhất, không cần bất kỳ ai định đoạt.