Cuộc đời của ông An, từng là đỉnh cao của sự thành công, bỗng chốc sụp đổ. Ở cái tuổi 58, đáng lẽ ông phải tận hưởng những ngày tháng an nhàn bên con cháu, thì giờ đây, ông lại đứng trước vực thẳm của sự phá sản. Công ty Vinh Quang, đứa con tinh thần mà ông đã dành cả đời để gầy dựng, giờ chỉ còn là đống tro tàn. Tên tuổi của ông, từng được nhắc đến với sự kính trọng, nay bị bôi nhọ trên khắp các mặt báo. Bà Hương, người vợ đã cùng ông đồng cam cộng khổ, không thể chịu đựng được sự sỉ nhục, đã gói ghém hành lý và rời đi. Con gái ông, cô Thanh, từ một người con gái hiếu thảo bỗng trở nên xa cách, lạnh lùng. “Bố đã làm mất hết tất cả, bố đã hủy hoại danh dự của chúng con,” Thanh đã nói với ông những lời cay đắng ấy trước khi đóng sầm cánh cửa phòng.
Ông An đã từng có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp lẫy lừng. Ông đã từng tự hào về những gì mình có. Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành cát bụi. Những người bạn thân thiết, những đối tác từng vỗ vai xưng anh em, nay đều lảng tránh ông. Ông đi trên đường, cố tránh né những ánh mắt soi mói, những lời xì xào bàn tán. Mỗi câu nói, mỗi ánh nhìn đều như một nhát dao cứa vào tim ông. Căn nhà rộng lớn giờ trở nên trống rỗng, lạnh lẽo. Ông An cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết. Ông bán căn nhà, bán cả chiếc xe hơi sang trọng để trả nợ. Với số tiền còn lại ít ỏi, ông thuê một căn hộ nhỏ ở khu lao động. Ông muốn rời xa nơi này, nơi đã từng là thiên đường của ông.
Sự sụp đổ của Vinh Quang bắt nguồn từ một dự án hợp tác với tập đoàn Đại Phát. Gã giám đốc của Đại Phát, Tùng, tỏ ra vô cùng thân thiện và đáng tin cậy. Hắn mời ông An đi ăn, đi uống, bàn bạc về những kế hoạch hợp tác đầy hứa hẹn. Hắn luôn ca ngợi ông An là một doanh nhân có tầm nhìn, một người có đạo đức. Ông An, với kinh nghiệm của mình, vẫn luôn đề phòng. Nhưng những lời nói chân thành của Tùng đã khiến ông An lơi lỏng cảnh giác. Hắn đã lợi dụng sơ hở của ông An, cài bẫy ông bằng những điều khoản hợp đồng mập mờ, những dự án ảo. Đến khi ông An nhận ra thì đã quá muộn. Vinh Quang đã sa lầy vào những khoản nợ khổng lồ, và ông trở thành kẻ trắng tay.
Ông An, giờ đây là một người đàn ông già nua, râu tóc bạc phơ, sống một cuộc đời lặng lẽ. Mỗi sáng, ông ra công viên ngồi, nhìn những người trẻ tuổi hối hả đi làm, nhìn những đứa trẻ hồn nhiên chạy nhảy. Ông nhớ lại thời thanh xuân của mình, nhớ về những ngày đầu khởi nghiệp đầy khó khăn nhưng cũng đầy hoài bão. Ông tự hỏi, liệu cuộc đời ông có kết thúc như thế này không? Liệu ông có thể đứng dậy một lần nữa không? Câu trả lời dường như quá mờ mịt.
Một buổi chiều mưa, ông An đang ngồi thẫn thờ trên ghế đá công viên thì một người đàn ông trẻ tuổi tiến lại gần. “Chào ông, ông là ông An, giám đốc cũ của công ty Vinh Quang phải không ạ?” Người đàn ông trẻ tuổi đó có khuôn mặt gầy, đôi mắt hiền lành, sáng. Giọng nói của anh ta làm ông An giật mình. Ông ngước nhìn anh, cố nhớ xem anh là ai. Rồi một cái tên vụt qua trong đầu ông:
“Nam… Lê Văn Nam, có phải không?” Nam cười, nụ cười hiền lành ấy vẫn như ngày nào. “Dạ, là con đây, ông An. Không ngờ lại gặp ông ở đây.”
Nam từng là nhân viên của ông An. Anh đã làm việc ở Vinh Quang được 3 năm thì xin nghỉ để về quê chữa bệnh cho mẹ. Nam là một nhân viên giỏi, tận tụy và rất kính trọng ông An. Ông An vẫn nhớ những ngày Nam làm việc ở Vinh Quang, luôn luôn cố gắng và hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ. Giờ đây, nhìn thấy Nam, ông An cảm thấy xấu hổ. Ông không còn là ông An của ngày xưa, vị giám đốc đầy quyền lực. Ông chỉ là một người thất bại.
Nam mời ông An vào một quán cà phê ven đường. “Ông An, con xin lỗi. Con đã nghe tin về những gì đã xảy ra với ông. Con đã rất muốn giúp ông, nhưng con không biết phải làm thế nào.” Nam kể rằng, sau khi mẹ anh mất, anh quay trở lại thành phố. Anh đã xin vào làm việc ở tập đoàn Đại Phát. “Ban đầu, con chỉ muốn có một công việc để trang trải cuộc sống. Nhưng sau đó, con nghe được những lời đồn thổi về việc Đại Phát đã lừa gạt ông, con đã rất bức xúc. Con biết ông là một người chính trực, không thể nào làm những việc xấu xa như người ta đồn đại.”
Nam tiếp tục câu chuyện, giọng đầy vẻ căm phẫn: “Con đã cố gắng tìm kiếm bằng chứng. Con đã xin vào làm việc ở bộ phận kế toán, rồi bộ phận hợp đồng. Con đã thức trắng đêm, cố gắng tìm ra những bằng chứng để giúp ông.” Nam kể rằng, gã giám đốc Tùng của Đại Phát đã cố tình lừa đảo ông An. Hắn ta từng là đối thủ của ông, đã từng thua ông trong nhiều thương vụ làm ăn. Hắn đã âm thầm nuôi mối hận thù, chờ đợi thời cơ để trả đũa. Hắn ta còn mua chuộc cả thư ký cũ của ông An, tên Cường, để nắm bắt mọi thông tin nội bộ của công ty Vinh Quang. Mọi thứ, từ sự sụp đổ của công ty đến sự rời bỏ của gia đình, đều nằm trong kế hoạch trả thù của Tùng.
Nghe Nam kể, ông An cảm thấy như có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng. Nỗi đau, sự tủi hổ bỗng chốc biến thành sự căm hận. Ông nắm chặt bàn tay, run rẩy hỏi: “Cậu… cậu nói thật sao? Mọi chuyện… là do hắn ta dàn dựng?” Nam gật đầu, rồi lấy từ trong chiếc túi xách ra một chiếc USB. “Đây là tất cả những bằng chứng con đã thu thập được. Hợp đồng, email, ghi âm… Tất cả đều chứng minh Đại Phát đã lừa đảo ông. Ông hãy cầm lấy nó, nó sẽ giúp ông lấy lại tất cả.”
Cầm chiếc USB trong tay, ông An cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây không chỉ là bằng chứng, mà là niềm hy vọng, là cơ hội để ông lấy lại danh dự. Ông nhìn Nam, nước mắt ông lăn dài. “Cảm ơn cậu, Nam. Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu đã cứu cuộc đời tôi.” Nam chỉ cười hiền: “Ông An, ông không cần phải cảm ơn con. Con chỉ đang làm những gì mà một người nhân viên nên làm cho người sếp tốt của mình. Ông hãy đứng lên, hãy chiến đấu. Ông không thể để mình gục ngã như thế này được.”
Trở về căn phòng trọ, ông An dành cả đêm để xem xét các tài liệu trong chiếc USB. Ông đọc từng câu chữ, nghe từng đoạn ghi âm. Nước mắt ông rơi xuống. Ông đã tin lầm người, đã để những kẻ xấu lợi dụng. Nhưng sự thật được phơi bày cũng làm ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ông không còn cảm thấy mình là kẻ tội đồ nữa. Ông là nạn nhân của một âm mưu thâm độc. Và ông sẽ không để chúng chiến thắng.
Sáng hôm sau, ông An đến gặp một vị luật sư, người đã từng là bạn học của ông. Vị luật sư này từng rất quý trọng ông An, nhưng sau sự cố, ông cũng đã quay lưng. Khi ông An đưa ra những bằng chứng trong chiếc USB, vị luật sư đã sững sờ. Ánh mắt ông ta nhìn ông An giờ đây là sự hối hận và khâm phục. “An… cậu đã làm được điều phi thường. Tôi sẽ giúp cậu, chúng ta sẽ kiện hắn ta ra tòa.”
Phiên tòa diễn ra. Tùng, giám đốc Đại Phát, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, tự tin. Hắn nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng khi luật sư của ông An trình bày những bằng chứng, vẻ mặt Tùng thay đổi. Hắn ta bắt đầu hoảng loạn, cố gắng chối cãi nhưng không thể. Tên thư ký Cường cũng bị triệu tập đến. Trước những bằng chứng rõ ràng, hắn ta đã phải cúi đầu nhận tội. Cả khán phòng sững sờ. Mọi người nhìn ông An với ánh mắt khác xưa, đầy kính trọng và cảm thông.
Ngay sau phiên tòa, sự thật về vụ án được phơi bày trên các mặt báo. Tên tuổi của ông An được minh oan. Tập đoàn Đại Phát phải bồi thường thiệt hại và chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng điều quan trọng nhất với ông An không phải là danh tiếng, mà là gia đình. Ông trở về căn nhà cũ, lòng đầy lo âu. Ông không biết liệu vợ con ông có tha thứ cho ông không.
Ông bước vào nhà, bà Hương đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn thấy ông, đứng dậy, và chạy đến ôm chầm lấy ông. “Anh ơi… em xin lỗi… Em đã tin những lời người ta nói. Em đã bỏ rơi anh. Em là một người vợ tồi.” Bà Hương nức nở. Ông An ôm chặt lấy bà. Giọt nước mắt của sự tủi hờn, của sự hạnh phúc lăn dài trên má. Ông không trách bà. Ông hiểu, bà cũng là nạn nhân của sự lừa dối.
Một lúc sau, con gái ông, cô Thanh, trở về. Cô đứng ở cửa, cúi gằm mặt. “Bố… con xin lỗi. Con đã nói những lời không hay với bố. Con xin lỗi.” Thanh nói, giọng lí nhí. Ông An đến bên con, xoa đầu cô. “Bố không trách con, Thanh. Bố hiểu mà.” Cả ba người ôm nhau. Những lời xin lỗi, những giọt nước mắt đã xóa tan mọi hiểu lầm, mọi tủi hờn. Gia đình ông lại được đoàn tụ, hạnh phúc như xưa.
Sau này, ông An đã xây dựng lại công ty Vinh Quang. Ông mời Nam về làm phó giám đốc. Ông An đã không còn là một doanh nhân lạnh lùng, chỉ biết đến công việc. Ông giờ đây là một người đàn ông giàu tình cảm, yêu thương. Ông nhận ra rằng, dù cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, chỉ cần có niềm tin và tình yêu thương, con người sẽ vượt qua tất cả. Và điều đó, với ông, còn quý giá hơn cả những tòa nhà cao ngất.
Mẹ chồng nằm viện đợi cơm, con dâu vô tư đưa thú cưng đi làm đẹp, quên mất mẹ chồng đang bụng đói chờ con
Lan vuốt ve bộ lông trắng muốt như mây của Bông, chú chó Poodle mà cô yêu quý hơn cả bản thân. Hôm nay là một ngày đặc biệt của Bông: lịch hẹn làm đẹp toàn diện tại spa thú cưng sang trọng nhất thành phố. Lan đã đặt lịch trước cả tháng, và cô không muốn bỏ lỡ dù chỉ một phút giây nào. Nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên môi cô khi tưởng tượng ra Bông sẽ xinh đẹp, thơm tho đến mức nào sau buổi trị liệu này.
Sáng sớm, Lan đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ tươm tất cho Bông. Nào là sữa tắm chuyên dụng, bộ quần áo mới tinh, rồi cả chiếc nơ xinh xắn mà cô mới mua hôm qua. Từng cử chỉ của Lan đều toát lên sự tỉ mỉ và tình yêu vô bờ bến dành cho người bạn bốn chân này. Cô cẩn thận đặt Bông vào chiếc lồng vận chuyển được lót nệm êm ái, đảm bảo chú chó không hề cảm thấy khó chịu.
Trong khi đó, ở bệnh viện, bà Mai, mẹ chồng Lan, đang nằm trên giường bệnh. Bà vừa trải qua một ca phẫu thuật nhỏ và đang trong giai đoạn hồi phục. Bữa trưa là điều bà mong chờ nhất, không chỉ vì cơn đói cồn cào mà còn vì đó là lúc Lan, đứa con dâu chu đáo của bà, sẽ mang cơm đến. Bà tin tưởng hoàn toàn vào Lan, người mà bấy lâu nay vẫn luôn chăm sóc bà rất tận tình.
Bà Mai nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ban trưa hắt vào phòng, tạo thành những vệt sáng ấm áp. Trong lòng bà dâng lên một cảm giác bình yên, xen lẫn chút mong ngóng. Bà nhớ những món ăn Lan vẫn thường nấu cho bà, không quá cầu kỳ nhưng luôn vừa miệng, lại hợp với khẩu vị người già. Cảm giác này khiến bà càng thêm tin tưởng vào tình cảm mà con dâu dành cho mình.
Điện thoại của Lan reo vang, là chồng cô, Minh. Minh hỏi: “Em mang cơm cho mẹ chưa? Mẹ đói rồi đấy.” Lan giật mình, một cảm giác hoảng hốt chạy dọc sống lưng. Cô hoàn toàn quên mất bữa trưa của mẹ chồng! Đầu óc cô giờ đây chỉ còn hình ảnh Bông đang được sấy lông, được massage và cắt tỉa móng. Cô đã quá tập trung vào lịch trình của chú cún cưng mà quên đi trách nhiệm quan trọng hơn.
Lan lắp bắp trả lời: “Ơ… em… em quên mất. Em đang đưa Bông đi spa. Anh đợi chút, em sẽ gọi đồ ăn đến bệnh viện ngay.” Giọng cô lạc đi vì hối lỗi. Cô có thể cảm nhận được sự thất vọng trong giọng nói của chồng qua điện thoại. Một cảm giác tội lỗi nặng nề đè lên lồng ngực cô, khiến Lan cảm thấy khó thở.
Minh im lặng một lúc, rồi thở dài: “Thôi được rồi. Để anh gọi đồ ăn cho mẹ. Em cứ làm xong việc bên đó đi.” Giọng anh tuy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một sự mệt mỏi và thất vọng không che giấu. Lan cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào tim. Cô biết, trong mắt chồng, cô vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Sau khi cúp máy, Lan ngồi sụp xuống ghế chờ của spa. Chiếc điện thoại vẫn nằm im trong tay cô, màn hình vẫn sáng, hiển thị cuộc gọi vừa kết thúc. Cảm giác hối hận trào dâng, nuốt chửng lấy cô. Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh mẹ chồng đang đói bụng chờ cơm trong bệnh viện, nhưng nó cứ bám riết lấy tâm trí cô.
Cô nhìn sang Bông, chú chó trắng muốt đang lim dim ngủ trong vòng tay của người thợ cắt tỉa. Bông thật đáng yêu, thật vô tư. Nhưng chính sự đáng yêu ấy lại khiến cô xao nhãng khỏi một trách nhiệm quan trọng hơn. Lan tự hỏi, liệu mình có đang đặt tình yêu dành cho thú cưng lên trên cả tình cảm gia đình không? Câu hỏi đó như một nhát dao cứa vào lòng cô.
Bên trong Lan, một cuộc chiến nội tâm dữ dội đang diễn ra. Một bên là tình yêu thương vô điều kiện dành cho Bông, người bạn luôn ở bên cô những lúc vui buồn. Một bên là trách nhiệm của một người con dâu, một người vợ, và sự hối lỗi sâu sắc khi đã bỏ quên mẹ chồng đang ốm yếu. Cô cảm thấy mình thật tồi tệ, thật vô tâm.
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Lan. Cô không khóc thành tiếng, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt đẫm chiếc khẩu trang. Sự buồn bã, thất vọng về chính mình len lỏi vào từng tế bào. Cô ước gì có thể quay ngược thời gian, ước gì mình đã không quá vô tâm như vậy.
Buổi làm đẹp của Bông kết thúc. Bông thật sự rất xinh đẹp, bộ lông bồng bềnh như mây, đôi mắt đen láy lấp lánh tinh nghịch. Nhưng Lan không thể tận hưởng niềm vui đó. Thay vào đó, một gánh nặng tâm lý lớn đang đè nặng lên vai cô. Cô cảm thấy mình không xứng đáng với sự hồn nhiên của Bông, cũng như sự tin tưởng của mẹ chồng.
Trên đường đến bệnh viện, Lan mua vội một bó hoa tươi và một hộp bánh mà bà Mai thích nhất. Cô cố gắng trấn an bản thân, chuẩn bị cho cuộc đối mặt khó khăn sắp tới. Mỗi bước chân của cô đều nặng trĩu, lòng cô như có lửa đốt. Cô không biết bà Mai sẽ phản ứng thế nào, liệu bà có giận cô lắm không.
Vừa bước vào phòng bệnh, Lan đã thấy Minh ngồi cạnh giường mẹ, đút từng thìa cháo cho bà. Minh nhìn Lan, ánh mắt có chút lạnh lùng, xa cách. Bà Mai nhìn Lan, ánh mắt bà không hề giận dữ, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm và sự thất vọng khó che giấu. Cái nhìn ấy còn đau hơn cả ngàn lời trách móc.
“Con chào mẹ,” Lan khẽ nói, giọng run run. Cô đặt bó hoa và hộp bánh xuống bàn, cảm thấy bối rối vô cùng. Bà Mai chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, ngột ngạt. Lan cảm thấy nghẹt thở trước sự im lặng đầy sức nặng này.
Minh đứng dậy, nói với Lan: “Em ở lại với mẹ nhé. Anh có việc phải đi đây.” Anh nói mà không nhìn thẳng vào mắt cô, rồi bước ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, để lại Lan và bà Mai trong một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Giờ đây, chỉ còn hai mẹ con đối diện với nhau, và gánh nặng của sự im lặng càng trở nên lớn hơn.
Lan lấy hết can đảm, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. Cô nhìn mẹ chồng, đôi mắt rơm rớm nước. “Mẹ ơi… con xin lỗi mẹ. Con thật sự vô tâm quá. Con đã quên mất bữa trưa của mẹ. Con xin lỗi mẹ rất nhiều.” Giọng cô nghẹn ngào, những giọt nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, cứ thế tuôn rơi.
Bà Mai vẫn im lặng, bà quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lan biết, bà đang buồn. Không phải vì bà đói, mà là vì bà cảm thấy bị tổn thương. Bà đã đặt niềm tin vào cô, nhưng cô lại vô tình bỏ mặc bà. Nỗi đau ấy không phải là cơn đói thể xác, mà là một vết cắt sâu vào lòng tin.
“Mẹ ơi, con biết con đã sai. Con đã quá bận tâm đến Bông mà quên mất mẹ. Con không có ý như vậy đâu mẹ ạ. Con… con thật sự rất hối hận,” Lan tiếp tục nói, cố gắng tìm kiếm sự tha thứ trong ánh mắt mẹ chồng. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay gầy gò của bà Mai, cảm nhận sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay bà.
Bà Mai khẽ rút tay lại, hành động ấy như một nhát dao cứa vào tim Lan. Cô cảm thấy hụt hẫng, tuyệt vọng. Lan biết, để hàn gắn vết thương này sẽ không dễ dàng. Bà Mai luôn là một người phụ nữ nhẹ nhàng, ít khi thể hiện sự giận dữ ra mặt. Chính vì vậy, sự im lặng của bà càng khiến Lan cảm thấy nặng lòng hơn.
Lan ngồi đó, không rời nửa bước. Cô kể cho mẹ nghe về ngày hôm nay của mình, về những việc cô đã làm, và sự vô tâm của cô. Cô không bào chữa, không đổ lỗi, chỉ thành thật nhận lỗi. Cô muốn mẹ hiểu rằng, đó chỉ là một phút xao nhãng, không phải là sự cố ý ghét bỏ hay coi thường mẹ.
“Con đã quá mê Bông, mẹ ạ. Con cứ nghĩ đến việc Bông được làm đẹp, được thơm tho là con vui rồi. Con đã không nghĩ xa hơn. Con xin lỗi vì sự nông nổi của con,” Lan nói, giọng cô đầy ăn năn. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng. Cảm giác tội lỗi như một tảng đá đè nặng lên trái tim cô.
Bà Mai vẫn không nói gì, nhưng Lan cảm thấy bà đã lắng nghe. Có lẽ, trong lòng bà, nỗi buồn vẫn còn đó, nhưng đã vơi đi phần nào sự thất vọng. Lan biết, sự tha thứ không thể đến ngay lập tức. Cô cần phải kiên nhẫn, cần phải chứng minh sự hối lỗi của mình bằng hành động chứ không chỉ bằng lời nói.
Tối hôm đó, Lan ở lại bệnh viện chăm sóc bà Mai. Cô đút từng thìa cháo, lau mặt, lau tay cho bà. Cô kể cho bà nghe những câu chuyện vui, cố gắng làm cho bà cười. Bà Mai vẫn kiệm lời, nhưng ánh mắt bà đã bớt đi sự xa cách. Đôi lúc, bà nhìn Lan, ánh mắt có chút mềm mại hơn.
Khi Minh đến đón Lan về, anh cũng không nói nhiều. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, và trong ánh mắt đó, Lan đọc được sự phức tạp: có sự thông cảm, có sự thất vọng, và cũng có một chút lo lắng cho mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng. Lan cảm thấy cô cần phải nói chuyện thẳng thắn với Minh.
Về đến nhà, Lan không giấu được sự mệt mỏi và nặng trĩu trong lòng. Cô ngồi xuống sofa, Bông nhảy lên lòng cô, dụi dụi đầu vào tay cô. Lan vuốt ve Bông, nhưng trong lòng cô vẫn còn đầy rẫy những suy nghĩ ngổn ngang. Cô biết, cô đã mắc một lỗi lầm lớn, và giờ là lúc cô phải đối mặt với nó.
Minh ngồi xuống cạnh Lan, anh đưa tay ôm lấy vai cô. “Em đừng buồn quá. Mẹ không sao đâu. Mẹ chỉ hơi thất vọng thôi.” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng Lan vẫn cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.
“Em xin lỗi anh. Em thật sự rất tồi tệ. Em đã quên mất mẹ trong bệnh viện. Anh có giận em không?” Lan hỏi, giọng cô lạc đi. Cô sợ rằng Minh sẽ không tha thứ cho cô, sợ rằng lỗi lầm này sẽ tạo ra một vết nứt trong mối quan hệ của họ.
Minh siết chặt vòng tay: “Anh không giận em. Anh chỉ buồn thôi. Buồn vì em đã không suy nghĩ kỹ càng. Mẹ là người quan trọng nhất lúc này, em ạ.” Lời nói của anh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Lan, khiến cô tỉnh táo hơn. Đúng vậy, mẹ chồng cô đang ốm, và cô đã không đặt bà lên hàng đầu.
Lan tựa đầu vào vai Minh, cô khóc nức nở. Những giọt nước mắt chứa đựng sự hối hận, sự tủi thân và cả sự thất vọng về chính mình. Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô, để cô trút hết những gánh nặng trong lòng. Anh biết, đây là bài học mà Lan cần phải trải qua.
Sáng hôm sau, Lan dậy sớm hơn mọi ngày. Cô tự tay vào bếp, chuẩn bị những món ăn mà bà Mai thích nhất: một bát cháo thịt băm thơm lừng, một đĩa cá kho tiêu đậm đà, và một ít rau luộc thanh đạm. Từng nguyên liệu đều được Lan lựa chọn kỹ càng, chế biến cẩn thận. Cô muốn dùng chính tấm lòng của mình để bù đắp.
Đến bệnh viện, Lan thấy bà Mai đã thức. Bà đang ngồi tựa lưng vào gối, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lan nhẹ nhàng đặt mâm cơm xuống bàn, rồi tiến lại gần. “Mẹ ơi, con mang đồ ăn sáng và trưa cho mẹ đây ạ. Con tự tay nấu đấy ạ.” Lan cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
Bà Mai quay lại nhìn, ánh mắt bà dừng lại trên mâm cơm đầy ắp. Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt bà. Bà khẽ gật đầu, nhưng vẫn không nói gì. Lan biết, bà vẫn còn giận, nhưng ít nhất, bà đã không quay mặt đi như hôm qua.
Lan ngồi xuống, bắt đầu đút cháo cho bà Mai. Từng thìa cháo nóng hổi, thơm ngon được đưa đến miệng bà. Lan quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt mẹ chồng. Bà ăn một cách chậm rãi, nhưng không hề từ chối. Điều đó khiến Lan cảm thấy có chút hy vọng.
“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm. Con biết con đã sai. Con hứa sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa,” Lan nói khẽ. Cô nhìn thẳng vào mắt bà Mai, ánh mắt cô đầy sự chân thành. Cô muốn bà biết rằng, lời xin lỗi của cô không phải là lời nói suông, mà là từ tận đáy lòng.
Bà Mai nhìn Lan, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi bà. “Thôi được rồi, mẹ biết rồi. Con cũng đâu phải cố ý. Mẹ không sao đâu.” Giọng bà vẫn còn yếu ớt, nhưng đã chứa đựng sự ấm áp, bao dung. Nước mắt Lan lại trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm.
Đó là lúc Lan nhận ra, tình cảm gia đình, sự bao dung và tha thứ là điều quý giá nhất. Bà Mai đã tha thứ cho cô, không chỉ bằng lời nói mà bằng cả trái tim. Lan cảm thấy như một tảng đá lớn vừa được gỡ bỏ khỏi lồng ngực mình. Cô cúi đầu, tựa vào vai bà Mai, như một đứa trẻ thơ tìm được nơi nương tựa.
Từ ngày đó, Lan trở nên chu đáo hơn bao giờ hết. Cô vẫn yêu thương Bông, nhưng tình yêu đó không còn làm lu mờ những trách nhiệm khác của cô. Bà Mai dần hồi phục sức khỏe, và mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng ngày càng gắn bó. Bà Mai thường xuyên khen ngợi Lan trước mặt Minh, và Minh cũng cảm thấy hạnh phúc khi thấy vợ mình trưởng thành hơn.
Một chiều nọ, khi bà Mai đã về nhà, Lan mang Bông đến thăm bà. Bông vui vẻ chạy nhảy quanh chân bà, vẫy đuôi mừng rỡ. Bà Mai cười, đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú chó. “Bông đẹp trai quá, chắc nhờ Lan chăm sóc kỹ lắm đây,” bà nói, ánh mắt đầy trìu mến.
Lan nhìn bà Mai, rồi nhìn Bông. Cô mỉm cười, một nụ cười thật sự thanh thản và hạnh phúc. Cô đã học được một bài học quý giá về sự ưu tiên, về tình yêu thương và sự tha thứ. Quan trọng hơn, cô đã tìm thấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình, và mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng đã trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Gia đình cô, nhờ đó, cũng ấm áp và hạnh phúc hơn.