Giỗ đầu của mẹ tôi, không khí trong nhà không chỉ nặng nề mà còn lạnh lẽo. Bố tôi, ông Bình, ngồi lặng thinh trên chiếc ghế tựa cũ, tay vuốt ve khung ảnh của mẹ. Đã hai tháng kể từ ngày mẹ đi, ngôi nhà này như mất đi linh hồn. Từng góc nhỏ, từng món đồ đều gợi nhớ đến bà, khiến nỗi đau trong lòng chúng tôi không ngừng quặn thắt. Em trai tôi, Minh, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ánh mắt nó cũng đỏ hoe. Tôi, An, biết rõ hơn ai hết, nỗi trống rỗng mà bố đang phải gánh chịu.
Đến khi những vị khách cuối cùng ra về, chỉ còn lại ba bố con. Bố nhìn chúng tôi, giọng ông khàn đi, như đã suy nghĩ rất lâu. “Bố muốn đi bước nữa.” Câu nói như một quả bom, nổ tung sự yên tĩnh trong căn phòng. Tôi và Minh nhìn nhau, bàng hoàng. Bố tôi, người cả đời chỉ yêu một mình mẹ, giờ lại muốn tái hôn? Tim tôi như thắt lại, tôi muốn phản đối, nhưng rồi lại thấy thương ông. Nỗi cô đơn của ông lớn quá, lớn đến nỗi chúng tôi không thể lấp đầy.
Minh là người lên tiếng trước, giọng nó run run: “Bố… bố có chắc không?”. Bố tôi gật đầu, vẻ mặt cương quyết. “Bố không còn trẻ nữa, cũng không muốn sống một mình đến hết đời. Hai đứa có gia đình riêng, không thể ở bên bố mãi được.” Chúng tôi im lặng, lời ông nói là sự thật. Dù trong lòng còn nhiều đau xót, nhưng chúng tôi hiểu, ông cần một người để bầu bạn. Cuối cùng, tôi lên tiếng, giọng tôi cũng dịu lại: “Vậy thì bố phải tìm được người tốt, bố nhé. Chúng con chỉ mong bố hạnh phúc.”
Bố Bình nhìn chúng tôi, ánh mắt ông lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Ông bắt đầu giải thích về kế hoạch của mình. Ông muốn dùng 100 triệu để làm sính lễ, một con số đủ để thể hiện sự trân trọng với người phụ nữ sẽ về làm vợ ông. Nhưng đồng thời, ông cũng đưa cho mỗi đứa con 500 triệu. “Đây là tiền thừa kế của các con. Bố biết, các con có cuộc sống riêng. Nếu sau này bố có ốm đau, cần tiền thì dùng số tiền này lo cho bố. Còn không thì cứ giữ lấy, coi như của riêng.”
Minh ngạc nhiên: “Nhưng bố, sao bố lại…”. Bố tôi ngắt lời: “Bố làm thế để các con yên tâm, và để bố yên tâm. Bố không muốn trở thành gánh nặng cho các con, cũng không muốn người ta đến với bố vì tiền. 100 triệu là để giữ thể diện cho cả hai bên.” Tôi nhìn bố, thấy sự thấu đáo trong cách ông suy nghĩ. Ông không chỉ nghĩ cho mình, mà còn nghĩ cho chúng tôi, cho cả người phụ nữ sắp tới. Lòng tôi thấy ấm lại, sự lo lắng ban đầu cũng vơi đi.
Đám cưới của bố được tổ chức đơn giản nhưng ấm cúng. Cô dâu mới của bố tên là bà Hương, một người phụ nữ hiền lành, dáng người nhỏ nhắn. Bà đã qua một đời chồng và không có con cái. Bố nói, bà là người cùng hoàn cảnh, dễ nói chuyện. Ánh mắt bà nhìn bố đầy sự trân trọng. Buổi lễ chỉ có vài người bạn thân thiết của bố và gia đình chúng tôi.
Suốt bữa tiệc, bố tôi không ngừng trò chuyện với bà Hương, vẻ mặt rạng rỡ, điều mà chúng tôi đã không thấy từ lâu. Bà Hương có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng cũng cố gắng hòa nhập. Bà nói chuyện với tôi và Minh rất nhỏ nhẹ, hiền từ. Tôi cảm nhận được sự chân thành của bà, và lòng tôi cũng dần chấp nhận bà. Có lẽ, đây là lựa chọn tốt nhất cho bố. Bố đã tìm thấy một người có thể sưởi ấm cho trái tim cô đơn của ông.
Sau khi ăn uống xong, chúng tôi dọn dẹp và chào bố mẹ. Bố Bình tiễn chúng tôi ra cửa, tay ông nắm chặt tay bà Hương. “Hai đứa về đi, yên tâm nhé.” Nụ cười của bố lúc đó, vừa hạnh phúc lại vừa có chút… lo lắng. Tôi nhìn lại, bà Hương đứng nép sau lưng bố, ánh mắt bà nhìn chúng tôi có chút gì đó e dè, không tự nhiên. Tôi không hiểu cảm giác đó là gì, chỉ thấy lòng có chút bồn chồn.
Đêm tân hôn, tôi nằm trằn trọc không ngủ được. Tim tôi đập thình thịch, một linh cảm xấu cứ len lỏi trong đầu. Tôi nghĩ về mẹ, về những năm tháng mẹ đã sống, về tình yêu trọn vẹn mà mẹ đã dành cho bố. Giờ đây, một người phụ nữ khác đã thay thế mẹ. Tôi cố gắng xua tan những ý nghĩ tiêu cực, tự nhủ rằng tôi phải chấp nhận điều này vì bố. Nhưng cảm giác bất an vẫn không buông tha.
Khoảng nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động lớn từ phía phòng khách. Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi bật dậy, chạy thật nhanh ra ngoài. Ánh đèn ngủ mờ ảo hắt ra, tôi thấy bố đang nằm dưới đất, bên cạnh chiếc ghế sofa. Tôi hoảng hốt chạy đến, lay ông dậy: “Bố ơi, bố sao thế này?”. Bố tôi cựa quậy, rên lên một tiếng đau đớn.
Minh cũng chạy ra, mặt nó tái mét. “Bố… bố sao lại ở đây?”. Chúng tôi vội vàng đỡ bố dậy, đưa ông vào phòng. Mắt tôi đảo khắp căn phòng, không thấy bà Hương đâu. Một sự hoài nghi dấy lên trong lòng tôi. Tại sao bà lại không ở bên cạnh bố lúc này? Tại sao bà lại để ông nằm một mình dưới đất? Tôi nhìn bố, ánh mắt ông đầy vẻ mệt mỏi và thất vọng.
“Bà ấy đâu rồi, bố?” Minh hỏi, giọng nó run run. Bố tôi nhìn chúng tôi, đôi mắt ông trũng sâu, đầy vẻ trống rỗng. Ông không trả lời, chỉ lắc đầu. “Không… không còn nữa.” Tôi hiểu ý ông, bà ấy đã đi rồi. Nhưng tại sao lại đi vào đêm tân hôn? Chuyện gì đã xảy ra? Chúng tôi không dám hỏi thêm, chỉ có thể ngồi lại bên bố, chờ ông bình tĩnh lại. Lòng tôi như có lửa đốt, không thể nào yên.
Sáng hôm sau, bố mới kể lại mọi chuyện. Giọng ông đều đều, nhưng tôi cảm nhận được sự cay đắng ẩn chứa trong từng lời nói. “Trước khi đi ngủ, bố thấy bà ấy uống thuốc.” Ông kể, “Bố hỏi, thì bà ấy nói đó là thuốc đặc trị.” Tim tôi như ngừng đập, một dự cảm không lành. Bố tiếp tục kể: “Bà ấy nói mình bị bệnh hiểm nghèo. Bà ấy trấn an rằng đã phát hiện sớm nên có thể chữa khỏi. Nhưng bố không tin.”
Bố tôi nhìn chúng tôi, ánh mắt ông đầy vẻ thất vọng: “Bố cưới vợ là để có người bầu bạn tuổi già, để nương tựa. Bố không muốn cưới một người về để gánh thêm bệnh tật.” Ông nói tiếp: “Bố đã cảm thấy mình bị lừa dối. Bố không thể chấp nhận được điều đó.” Tôi nhìn bố, thấy ông không còn vẻ kiên cường, dứt khoát như mọi khi. Ông trở nên yếu đuối, tổn thương.
Minh ngồi im lặng, không nói một lời. Tôi nhìn bố, thấy lòng ông đầy những vết thương. Ông đã đặt tất cả niềm tin vào cuộc hôn nhân này. Nhưng rồi, tất cả chỉ là một lời nói dối. Cuộc đời ông đã trải qua quá nhiều mất mát. Giờ đây, ông lại phải đối diện với một nỗi đau khác. Nỗi đau của sự phản bội. Tôi hiểu, đối với ông, tiền bạc không quan trọng, điều ông cần là sự chân thành.
“Bố đã bảo bà ấy về ngay trong đêm.” Bố tôi nói, giọng lạnh lùng: “Bố không thể ở bên một người đã lừa dối mình.” Minh định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Chúng tôi biết, mọi lời an ủi lúc này đều vô nghĩa. Nỗi đau của ông không phải là sự mất mát về tiền bạc, mà là sự đổ vỡ của niềm tin. Bố tôi đã từng là một người đàn ông mạnh mẽ, một trụ cột của gia đình. Giờ đây, ông lại trở nên yếu đuối.
Bố tôi nhìn chúng tôi, đôi mắt ông trũng sâu: “100 triệu sính lễ, coi như bố đã trả giá cho sự mù quáng của mình.” Ông nói, giọng ông chứa đầy sự chua chát. “Đừng lo cho bố, bố ổn.” Dù bố nói thế, nhưng chúng tôi biết ông không ổn. Minh đứng dậy, ôm lấy bố. “Bố đừng buồn nữa. Của đi thay người, bố nhé.” Bố tôi chỉ cười nhạt, không nói gì. Nhưng tôi biết, câu nói đó đã chạm đến lòng ông.
Sau đó, chúng tôi trở lại với công việc của mình, nhưng mỗi ngày, chúng tôi đều gọi điện về cho bố. Chúng tôi kể những câu chuyện vui, xem những bộ phim hài hước để ông có thể cười. Dần dần, bố tôi cũng cởi mở hơn. Ông bắt đầu trò chuyện với chúng tôi nhiều hơn, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về thời trẻ của ông. Tôi nhận ra, bố tôi đã không còn cô đơn nữa. Ông đã tìm lại được niềm vui trong cuộc sống.
Minh nói với bố: “Bố đã đúng khi làm như thế.” Bố tôi nhìn Minh, ánh mắt ông lấp lánh một niềm tin mới. “Bố tin, con người phải sống thật lòng với nhau. Bố không thể chấp nhận sự dối trá.” Tôi hiểu, bố đã dạy cho chúng tôi một bài học. Một bài học về lòng tin, về sự dũng cảm. Dù ông đã trải qua một nỗi đau lớn, nhưng ông đã không từ bỏ. Ông đã mạnh mẽ đứng dậy và sống tiếp.
Và tôi nhận ra, câu chuyện này không chỉ là về sự phản bội. Nó còn là về tình yêu thương, về sự gắn kết. Chúng tôi, những người con, đã học được cách yêu thương, quan tâm và thấu hiểu bố mình nhiều hơn. Chúng tôi đã nhận ra, bố cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có những nỗi buồn, những nỗi cô đơn. Giờ đây, chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng lại một mái ấm.
Bữa cơm cuối tuần, cả nhà chúng tôi lại quây quần bên nhau. Bố tôi ngồi ở vị trí cũ, nhưng lần này, ông không còn cô đơn. Ông nhìn chúng tôi, nhìn những đứa cháu của mình, và ánh mắt ông lại lấp lánh một niềm vui. Ông đã tìm thấy niềm vui của mình. Niềm vui đó không phải đến từ một người xa lạ, mà đến từ chính những người thân yêu nhất của ông.
Bố tôi đã nói rằng, ông không hối hận về quyết định của mình. Mặc dù ông đã mất 100 triệu và trải qua một nỗi đau lớn, nhưng ông đã học được một bài học quý giá. Bài học đó đã khiến ông mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn. Ông không còn tin vào những lời nói suông, mà chỉ tin vào hành động. Và tôi, tôi cũng đã học được cách tin tưởng vào ông, cách để ở bên ông và yêu thương ông vô điều kiện.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đang lên. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi biết, nó sẽ là một ngày đầy ắp tình yêu thương. Bố tôi cũng đang nghĩ như vậy. Và tôi, tôi cảm thấy lòng mình thật bình yên. Bố tôi đã tìm thấy bình yên. Và tôi, tôi cũng đã tìm thấy bình yên. Bình yên không phải là không có bão tố, mà là cách chúng ta đối mặt với bão tố.
Cuộc sống này, có những điều chúng ta không thể thay đổi. Nhưng chúng ta có thể thay đổi cách chúng ta nhìn nhận nó. Và tôi, tôi đã thay đổi. Tôi đã học được cách trân trọng từng khoảnh khắc. Và tôi tin, tôi sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn. Bố tôi đã dạy cho tôi một bài học. Một bài học về sự mạnh mẽ, về sự kiên cường.
Và tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ. Bố đã không bỏ cuộc, và tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Tôi sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn. Tôi nhìn vào mắt bố, thấy một sự bình yên. Sự bình yên đó, có lẽ là điều mà ông đã tìm kiếm suốt cuộc đời. Và tôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi thấy ông bình yên. Bố tôi là một người đàn ông tuyệt vời.
Tôi tin rằng, hạnh phúc không phải là một điều gì đó xa vời, mà nó ở ngay trước mắt chúng ta. Nó nằm trong những bữa cơm gia đình, trong những tiếng cười, trong những cái ôm ấm áp. Và tôi, tôi đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Bố tôi đã tìm thấy hạnh phúc của ông. Và chúng tôi, chúng tôi đã tìm thấy hạnh phúc của cả gia đình.
Hạnh phúc không phải là không có nỗi buồn, mà là cách chúng ta đối diện với nỗi buồn đó. Và tôi tin, chúng tôi đã làm rất tốt. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đang lên. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi biết, nó sẽ là một ngày đầy ắp tình yêu thương. Tôi biết, bố tôi cũng đang nghĩ như vậy. Và tôi, tôi cảm thấy lòng mình thật bình yên.
Tôi biết, câu chuyện này sẽ là một kỷ niệm khó quên. Nhưng nó sẽ là một kỷ niệm đẹp. Nó đã mang chúng tôi đến gần nhau hơn, đã khiến chúng tôi yêu thương nhau hơn. Và tôi, tôi sẽ mãi mãi trân trọng những gì đã xảy ra. Cuộc sống này, có thể đôi khi chúng ta sẽ gặp phải những thử thách. Nhưng tôi tin, chỉ cần chúng ta có lòng tin, có tình yêu thương, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.
Và tôi, tôi sẽ mãi mãi tin vào điều đó. Bố tôi đã dạy cho tôi một bài học. Một bài học về sự mạnh mẽ, về sự kiên cường. Và tôi, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ. Bố đã không bỏ cuộc, và tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Tôi sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn. Tôi nhìn vào mắt bố, thấy một sự bình yên. Sự bình yên đó, có lẽ là điều mà ông đã tìm kiếm suốt cuộc đời.
Và tôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi thấy ông bình yên. Bố tôi là một người đàn ông tuyệt vời. Và tôi tin, sau tất cả những sóng gió, gia đình chúng tôi sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là một cái đích, mà là một hành trình. Và tôi, tôi sẽ mãi mãi trân trọng hành trình đó. Cuộc đời này, không phải ai cũng có được một gia đình như thế.
Tôi sẽ mãi mãi biết ơn mẹ, vì mẹ đã cho tôi một người bố tuyệt vời. Bố đã không bao giờ bỏ cuộc. Và tôi, tôi sẽ mãi mãi yêu thương bố. Bố là người hùng của tôi. Tôi đã học được cách sống, cách yêu thương. Và tôi tin, đó là bài học quý giá nhất mà tôi từng học được. Tôi sẽ mãi mãi trân trọng những gì đã xảy ra. Và tôi, tôi sẽ mãi mãi trân trọng cuộc sống này.
Bố tôi đã tìm thấy bình yên. Và tôi, tôi cũng đã tìm thấy bình yên. Bình yên không phải là không có bão tố, mà là cách chúng ta đối mặt với bão tố. Và tôi, tôi đã học được cách đối mặt. Cuộc sống này, có những điều chúng ta không thể thay đổi. Nhưng chúng ta có thể thay đổi cách chúng ta nhìn nhận nó. Và tôi, tôi đã thay đổi. Tôi đã học được cách trân trọng từng khoảnh khắc.
Tôi sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn.