“Chồng Bảo Vàng Là Do Tích Cóp, Nhưng Khi Biết Sự Thật, Tôi Chỉ Muốn Gục Ngã”
Tôi và chồng cưới nhau được 8 năm. Cuộc sống không giàu sang, nhưng đủ ăn, đủ mặc. Tôi làm kế toán ở công ty nhỏ, còn anh – Tuấn – chạy xe dịch vụ.
Ngày cưới, anh từng nắm tay tôi nói:
– Anh nghèo, nhưng sẽ cố để em không phải khổ.
Tôi tin. Tin đến mức suốt 8 năm qua, dù anh thất nghiệp, tôi vẫn không oán lời nào.
Gần một năm trở lại đây, tôi thấy chồng đổi khác. Anh chăm chải chuốt, mua nước hoa, thỉnh thoảng còn cầm điện thoại cười vu vơ. Tôi hỏi, anh gắt:
– Em đừng nghi ngờ. Anh làm việc với khách nữ, phải lịch sự.
Tôi im, nhưng lòng cộm lên nỗi lo.
Một hôm, anh mang về một chiếc vòng vàng nặng trĩu, đưa cho tôi:
– Đây, anh tích cóp lâu nay mua cho em.
Tôi giật mình. Từ bao giờ anh lại “tích cóp”? Lương anh chỉ vừa đủ đổ xăng, ăn trưa.
Tôi cười, nhưng lòng dậy sóng nghi ngờ.
Tối đó, anh tắm, tôi mở điện thoại anh xem lén. Trong tin nhắn, một cái tên hiện lên: “Cô H.” – kèm dòng chữ:
“Anh đeo vòng chưa? Vàng cô tặng, anh cứ bảo vợ là anh tiết kiệm được nhé. Đừng lo.”
Tay tôi run bần bật. Cô H… người phụ nữ U50 ở khu phố đối diện, chủ tiệm vàng nổi tiếng góa chồng, giàu có. Cô thường thuê xe của chồng tôi chở đi tỉnh.
Tôi nhớ lại mấy lần gặp, cô ta cười với tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi thấy buồn nôn.
Tôi không làm ầm. Tôi muốn tận mắt chứng kiến.
Một tuần sau, chồng bảo có khách đặt chuyến đi qua đêm. Tôi lặng lẽ nhờ bạn theo dõi. Đêm đó, bạn gửi ảnh – anh và cô H cùng vào resort ven sông. Tay anh đặt lên eo cô ta thân mật.
Tôi cười cay đắng: người đàn ông từng hứa “cả đời bảo vệ tôi”, giờ lại đổi lấy vòng vàng của người khác bằng sự phản bội.
Sáng hôm sau, anh về, tôi vẫn nấu cơm như thường. Trong bữa, tôi đặt chiếc vòng vàng lên bàn:
– Cái này… cô H tặng anh đúng không?
Anh sững lại, mặt tái mét:
– Ai nói?
Tôi nhìn thẳng:
– Chính cô ấy. Em gặp rồi. Cô bảo anh đừng giấu nữa.
Anh quỵ xuống ghế, im lặng. Tôi nói tiếp, giọng run run:
– Anh có biết, cái em cần không phải là vàng, mà là sự tôn trọng. Anh nghèo, em vẫn ở bên. Nhưng anh giàu bằng nhục nhã, em không chịu nổi.
Anh ôm đầu, lắp bắp:
– Anh sai rồi… Anh chỉ muốn có chút tiền phụ em, không ngờ cô ấy…
Tôi bật cười:
– Anh “không ngờ”, hay anh “chủ động”? Vàng trên tay em có mùi phản bội, anh biết không?
Anh gục đầu, nước mắt rơi.
Tôi xếp đồ, bế con về nhà ngoại. Cả tuần, anh gọi hàng trăm cuộc, nhắn tin xin lỗi. Nhưng tôi không trả lời.
Đến ngày thứ tám, anh xuất hiện ở cổng nhà, người tiều tụy, tay cầm phong bì. Anh nói:
– Anh đã bán xe, trả lại toàn bộ số vàng cô ấy tặng. Anh cũng xin nghỉ việc chỗ đó. Anh chỉ xin em… cho anh cơ hội làm lại.
Tôi nhìn phong bì, rồi nhìn con đang chơi đùa gần đó. Lòng tôi dậy sóng.
Tình yêu không thể chỉ dựa trên lời xin lỗi. Nhưng tôi cũng biết, trong cuộc đời, chẳng ai hoàn hảo mãi. Tôi im lặng, rồi nói:
– Anh không cần trả vàng cho cô ấy. Anh hãy trả cho con – bằng niềm tin, bằng cách sống tử tế.
Anh bật khóc.
Một năm sau, chúng tôi dọn về nhà riêng, xa khỏi khu phố cũ. Chồng tôi đi làm lại, nhưng mỗi đồng đều ghi chép rõ ràng. Mỗi tối, anh đọc sách cho con nghe, không còn điện thoại giấu giếm.
Nhiều người hỏi tôi sao vẫn chọn tha thứ. Tôi chỉ nói:
“Tha thứ không phải vì anh xứng đáng, mà vì tôi không muốn con mình lớn lên trong hận thù.”
Còn cô H – người đàn bà từng xen vào mái ấm của tôi – cuối cùng bị chính lòng tham làm khổ. Tiệm vàng của cô bị điều tra vì gian lận, cô bán hết tài sản để trả nợ. Khi nghe tin, tôi chỉ thấy lòng bình thản.
Thời gian rồi sẽ làm phai mọi thứ. Chỉ có vết thương lòng là khó mờ, nhưng tôi học được cách sống tiếp – không vì hận mà quên đi nhân tính.
Giờ đây, mỗi lần soi chiếc vòng vàng trong hộp tủ, tôi không còn nghĩ về phản bội. Tôi giữ nó như một lời nhắc nhở:
“Đừng bao giờ đánh đổi lòng tin của người ở nhà bằng hào quang tạm bợ ngoài kia.”
Vì hạnh phúc thật sự không đến từ thứ kim loại sáng lấp lánh, mà từ đôi bàn tay nắm nhau sau những sai lầm và nước mắt.