Buổi sáng ngày cưới, cả làng xóm nơi nhà gái nhộn nhịp hẳn lên. Nhà ông Minh – bố cô dâu – dựng rạp từ hôm trước, bà con lối xóm ai cũng mừng vì sau bao năm nuôi con một mình, nay ông cũng được gả con gái về nhà chồng.
Thế nhưng, niềm vui chưa trọn thì từ sớm đã có một cú điện thoại khiến ông Minh tái mặt.
“Nhà các ông ở tuốt ngoài đồng, đường vào bẩn thỉu, xe rước dâu tụi tôi không vào đâu. Hai cha con ra tận ngoài đường lớn đón xe đi, chứ không ai vất vả vì nhà các ông cả.”
Giọng người phụ nữ bên kia đầu dây lạnh tanh, khô khốc. Đó chính là mẹ chú rể — người mà cô dâu từng cố gắng lấy lòng suốt thời gian quen biết.
Ông Minh đứng chết lặng. Con đường vào nhà tuy nhỏ, nhưng cũng chỉ là đường đất bình thường của quê. Ông biết nhà mình nghèo, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến ngày vui của con mà lại bị chê bai trắng trợn như thế.
Cô dâu — Thảo — đang trang điểm bên trong, nghe xong cũng sững người. Trong bụng đã có thai 5 tháng, cô và chồng sắp cưới cưới gấp vì muốn hợp thức hóa trước khi sinh. Vậy mà hôm nay, người mẹ chồng tương lai lại cư xử lạnh lùng đến vậy.
Ông Minh không muốn con tủi thân trong ngày cưới, đành gượng cười:
“Thôi con à, mình ra đường lớn cũng được. Miễn là con được hạnh phúc.”
Thế là cô dâu trong bộ váy trắng, chân lấm bùn vì đường làng ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua, cùng cha dắt nhau ra con đường lớn, nơi đoàn rước dâu đậu sẵn. Nhưng khi vừa đến nơi, bà mẹ chồng — ăn mặc sang trọng, son phấn đậm — nheo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, khẽ bĩu môi:
“Chửa to thế này rồi còn bày đặt váy cưới. Đúng là loại con gái nhà quê, không biết giữ thể diện cho nhà chồng!”
Câu nói như dao cứa vào lòng Thảo. Mọi ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía cô — người đáng lẽ phải là cô dâu hạnh phúc nhất ngày hôm đó.
Ông Minh siết chặt tay con gái, môi run run vì ức. Ông đã chịu nhịn khi bị bắt dẫn con ra đường lớn, đã nhịn cả lời chê bai nhà nghèo. Nhưng khi nghe người ta sỉ nhục con gái mình như vậy, mắt ông đỏ ngầu.
Thảo hít một hơi dài, nước mắt lăn dài trên má nhưng giọng cô dứt khoát:
“Đủ rồi. Con không cưới nữa.”
Cả đoàn rước dâu sững sờ. Chú rể lắp bắp:
“Em… em nói gì vậy?”
Thảo quay sang mẹ chồng tương lai, ngẩng cao đầu:
“Nếu ngay ngày cưới mà bác đã khinh thường con và bố con như thế này… thì sau này về làm dâu, chắc con chỉ có nước sống trong nước mắt. Con thà làm mẹ đơn thân còn hơn gả mình cho một gia đình xem thường người khác như rác rưởi.”
Nói rồi cô nắm tay bố, quay lưng bỏ đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của cả đoàn. Váy cưới trắng lấm bùn nhưng từng bước chân của Thảo lại mạnh mẽ chưa từng có.
Ông Minh nhìn con gái, tim đau nhưng cũng đầy tự hào. Ông biết, con gái ông đã chọn con đường đau đớn nhưng đúng đắn.
Còn bà mẹ chồng tương lai thì chết đứng tại chỗ — không ngờ một cô gái “nhà quê” lại có khí phách đến vậy.