Lên thăm con rể ốm, cảnh tượng trong bếp khiến bố vợ s;;ôi m;á;u

Cảnh tượng ở nhà bếp khiến ông tức điên.

Tôi năm nay 27 tuổi, vừa lấy chồng và “lên chức” mẹ bỉm được 1 năm.

Có con nhỏ, tôi tạm gác công việc văn phòng và làm mẹ toàn thời gian. Trong nhà, chồng lo kinh tế. Còn tôi vừa chăm con, vừa kinh doanh online. Vợ chồng tôi dọn ra sống riêng ngay từ khi cưới. Gia đình hai bên ở dưới quê, cách nơi ở của gia đình tôi cũng khá xa.

Bố mẹ chồng tôi đã lớn tuổi, còn tôi thì đã mất mẹ và chỉ còn mỗi bố. Thế nên, tôi cũng không thể nhờ ông bà phụ giúp chuyện chăm cháu giống như bao cặp vợ chồng khác. Tuy có chút vất vả, nhưng tôi cũng đã tự nhủ lòng, tự động viên bản thân cố gắng, cực tý vì con, vì tổ ấm nhỏ của mình.

Thời gian đầu, chồng tôi còn chịu khó đỡ đần vợ, nhưng càng về sau này, tôi lại phải tự làm mọi thứ, từ chăm con, dọn dẹp nhà cửa cho đến bán hàng. Nhiều lúc kiệt quệ, quá tải nhưng nghĩ chắc chồng bận công việc cần giải quyết, nên tôi lại âm thầm gồng mình làm tất cả.

Cho đến một ngày, bố tôi ở dưới quê nghe tin con rể bị bệnh, ông đã giấu tôi vượt 200 cây số lên thăm con cháu. Nào ngờ, rắc rối của chúng tôi cũng bắt đầu từ đây, khi bố phát hiện tôi chẳng khác gì “người giúp việc” trong nhà.

Ông đã rất tức giận, khi trông thấy cảnh tôi một tay bế con nhỏ, một tay nấu ăn trong bếp, người thì xuề xòa. Trong khi đó, chồng bị ốm nhưng vẫn ngồi ở phòng chơi game, cười nói vui vẻ với bạn bè, đồng nghiệp chơi cùng.

Bố không thể ngờ, đứa con gái ông nâng niu ngày nào, giờ đây lại có cuộc sống hôn nhân cực khổ đến vậy. Quả thực, chồng tôi không giống như bố vẫn nghĩ. Anh ấy khác hoàn toàn bố tôi, trong khi bố tôi là kiểu người gia đình, rất biết chăm lo cho vợ con, thì chồng tôi lại có phần vô tư và hời hợt hơn.

Anh cứ nghĩ công việc của anh ở ngoài là quan trọng, và đã đủ vất vả rồi, thế nên anh ấy mặc định chuyện trong nhà thì mình tôi lo liệu vẫn ổn. Tuy nhiên, chỉ là tôi không nói ra, nhưng tôi thực sự rất mệt và đang ngày càng kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần.

Nhìn thấy hoàn cảnh của con gái, bố tôi không khỏi xót xa, đó cũng là lý do ông bắt tôi ly hôn, và mang cháu về quê sống với ông, ông sẽ lo liệu cho hai mẹ con cuộc sống thoải mái nhất. Biết bố thương mình, nhưng làm sao tôi có thể để cho gia đình mà mình đã vất vả vun đắp đổ vỡ cơ chứ.

Tôi đã rất khó khăn để dỗ dành bố. Và sau khi có cuộc nói chuyện với con rể, cuối cùng ông cũng bớt giận. Tuy nhiên, trước khi quay trở lại nhà dưới quê, ông cũng không quên nhắc nhở, nếu sau này vẫn để ông trông thấy cảnh tượng này, thì ông thà để tôi làm mẹ đơn thân còn hơn “có chồng như không có”. Nhưng tôi tin, chuyện đó sẽ không xảy ra, vì tôi sẽ khiến chồng thay đổi, trở thành một người chồng, người bố hoàn hảo nhất có thể trong tương lai.