Ánh nắng vàng rực rỡ của buổi chiều đổ dài trên chiếc váy cưới trắng tinh khôi treo trong tủ. Ngày mai là ngày trọng đại, ngày mà Thanh và An sẽ chính thức trở thành vợ chồng. Mọi thứ đã hoàn hảo: từ thiệp mời, hoa cưới, đến thực đơn. Chỉ còn thiếu một điều… chú rể.
An đang mải mê kiểm tra lại danh sách khách mời thì điện thoại của Thanh đổ chuông.
“Anh nghe, mẹ à.”
An nghe thấy giọng Thanh có vẻ lạ. Sau đó, anh đặt điện thoại xuống, mặt trắng bệch.
“Có chuyện gì vậy anh?” An hỏi, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Thanh… Thanh không nghe điện thoại,” anh thì thầm. “Mẹ bảo anh ấy đến biệt thự nghỉ dưỡng để lấy đồ trang trí cuối cùng từ sáng, nhưng giờ không ai liên lạc được. Xe của anh ấy vẫn còn ở nhà.”
Tim An đập thình thịch. Mọi nỗ lực gọi điện, nhắn tin đều rơi vào im lặng. An và Thanh chạy đến nhà Thanh, rồi đến biệt thự nghỉ dưỡng. Không một dấu vết. Chiếc nhẫn cưới mà Thanh đã cẩn thận cất giữ vẫn nằm trong hộp nhung trên bàn.
Tin tức chú rể mất tích lan nhanh như cháy rừng. Gia đình hai bên hoang mang tột độ. An, cô dâu sắp cưới, kiên quyết giữ vững tinh thần. Cô biết Thanh không phải người sẽ bỏ đi. Chắc chắn có chuyện không hay xảy ra.
Đám cưới bị hoãn lại, nhưng An không khóc. Cô tập trung vào việc tìm kiếm. Cô lục lọi từng tin nhắn cũ, từng email, cố gắng tìm ra một manh mối nhỏ nhất.
Vài ngày sau, khi An đang sắp xếp lại những vật dụng cá nhân của Thanh, cô tìm thấy một chiếc USB cũ kỹ kẹt trong ngăn bàn học. Bên trong là một file video duy nhất, đề tên: “Dự án Cuộc đời”.
An mở video. Đó là cảnh quay một vùng quê nghèo, một ngôi trường cũ kỹ với những đứa trẻ lem luốc nhưng ánh mắt lấp lánh tri thức.
“An à,” giọng Thanh vang lên, trầm ấm và đầy yêu thương. “Nếu em xem được video này, thì có lẽ anh đang bận rộn… ‘hoàn thành’ dự án của mình. Em biết không, từ bé anh đã ước mơ xây dựng một ngôi trường tử tế cho trẻ em vùng cao. Đây là ngôi trường ở bản Làng Sương, nơi anh đã gắn bó từ thiện từ nhiều năm. Mảnh đất đó có nguy cơ bị thu hồi để làm khu nghỉ dưỡng, và anh đã âm thầm dồn hết tiền tiết kiệm để mua lại. Anh muốn đây là món quà cưới của chúng ta: một di sản, một khởi đầu mới.”
An sững sờ. Thanh không biến mất. Anh ấy đang ở Làng Sương.
An cùng cha mẹ vội vã lên đường. Sau nhiều giờ vượt đèo, họ đến được Làng Sương.
Giữa một thung lũng xanh mướt, trên nền đất trống đã được san lấp, Thanh đang đứng đó. Anh mặc bộ đồ lao động lấm lem, cùng với một nhóm thợ địa phương đang hì hụi dựng những viên gạch đầu tiên.
Khi nhìn thấy An, Thanh bỏ cuốc chạy đến.
“An! Sao em lại ở đây?”
“Anh mất tích!” An vừa trách yêu vừa ôm chặt lấy anh, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. “Anh biết em lo lắng thế nào không? Tại sao anh không nói gì?”
“Anh xin lỗi, An. Anh đã cố gắng giữ bí mật đến phút cuối. Mảnh đất có vấn đề giấy tờ đột xuất, và anh phải lên đây gấp để hoàn tất thủ tục và khởi công ngay. Anh tắt điện thoại vì không muốn bất kỳ sự lo lắng nào làm ảnh hưởng đến ngày cưới của chúng ta. Anh chỉ muốn ngày cưới xong xuôi, anh sẽ đưa em lên đây và gây bất ngờ…”
An nhìn ngôi trường đang thành hình, nhìn những ánh mắt tò mò và vui vẻ của lũ trẻ địa phương đang đứng nhìn từ xa. Cô hiểu. Tấm lòng nhân hậu và sự tận tâm của Thanh còn quan trọng hơn cả một đám cưới xa hoa.
Cái kết:
Hai tuần sau, đám cưới của họ diễn ra. Không phải ở sảnh tiệc sang trọng, mà là ngay tại sân ngôi trường Làng Sương vừa hoàn thành phần thô.
An mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, đứng bên cạnh Thanh trong bộ vest lịch lãm. Họ trao nhau lời thề ước dưới vòm trời xanh lộng gió, xung quanh là những nụ cười rạng rỡ của gia đình, bạn bè và đặc biệt là hơn năm mươi đứa trẻ là những học sinh đầu tiên của ngôi trường.
Khi An bước lên bục giảng được trang trí bằng hoa dại, cô mỉm cười nói:
“Món quà cưới của chúng ta không phải là một ngôi nhà, không phải là chuyến du lịch đắt tiền, mà là một Ngôi Nhà Tri Thức này. Cảm ơn anh, Thanh, vì đã cho em thấy rằng tình yêu lớn nhất không chỉ là của hai chúng ta, mà còn là tình yêu lan tỏa đến mọi người.”
Sau buổi lễ, Thanh và An cắt chiếc bánh kem nhỏ xinh, cùng nhau trồng một cây phượng vĩ ở giữa sân trường. Đó là lời hứa của họ: Tình yêu này sẽ bén rễ, nảy mầm và lớn lên, mang lại bóng mát và niềm hy vọng cho tương lai.
Thanh đã mất tích, nhưng không phải vì trốn chạy, mà vì anh đang xây dựng một nền móng vững chắc và ý nghĩa hơn cho cuộc hôn nhân của mình. Họ không chỉ kết hôn với nhau, mà còn kết hôn với một sứ mệnh.










