Tôi chưa bao giờ nghĩ gia đình chồng lại có ngày rơi vào tình cảnh như vậy.
Gia đình chồng tôi có hai anh em trai. Chồng tôi – anh Duy – là anh cả, sống điềm đạm, nguyên tắc. Em trai anh – Hưng – thì ngược lại hoàn toàn: tiêu xài phung phí, lúc trẻ bỏ học sớm theo bạn bè làm ăn, đầu tư lung tung, vài năm gần đây thì bắt đầu nợ nần.
Bao nhiêu lần bố mẹ chồng bán đất, bán vàng, gom góp lo cho Hưng trả nợ. Nhưng cứ gỡ được chỗ này, chưa kịp thở thì chỗ khác lại vỡ ra. Lần này thì khác – Hưng vỡ nợ đến 3 tỷ. Cả nhà náo loạn.
Sáng hôm đó, mẹ chồng lên nhà tôi. Gương mặt bà tiều tụy hẳn so với lần trước gặp. Tôi đang pha trà thì bà đột ngột quỳ sụp xuống giữa nhà, khiến tôi hoảng hốt.
– Mẹ xin hai con… cứu em với. Nó lỡ dại, bị người ta lừa. Giờ nếu không có tiền, người ta dọa cho người tới tận nhà xiết nợ… mẹ sợ nó nghĩ quẩn.
Tôi vội đỡ bà dậy, lắp bắp:
– Mẹ đừng làm vậy… Chuyện có gì từ từ nói.
Mẹ chồng khóc nghẹn, quay sang chồng tôi:
– Duy à, em con giờ chỉ trông vào anh. Mẹ biết con sống nguyên tắc, nhưng nó là em ruột… máu mủ tình thâm, chẳng lẽ để nó sạt nghiệp?
Tôi nhìn sang chồng. Gương mặt anh rất bình tĩnh. Không một cái chau mày, không biểu cảm gay gắt – chỉ là một sự im lặng lặng đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Tôi hiểu rõ tài chính gia đình mình. Chúng tôi có khoản tiết kiệm hơn 2 tỷ dành để mua nhà mới. Số còn lại là từ khoản vay ngân hàng, đang góp đều mỗi tháng. Nếu giúp Hưng, đồng nghĩa với việc xóa sạch toàn bộ kế hoạch tích góp 8 năm của vợ chồng tôi.
Tôi là người ngoài, tôi không dám quyết định. Nhưng tôi lo – sợ chồng sẽ mềm lòng vì tình thân. Tôi im lặng, tim đập nhanh, chờ đợi anh lên tiếng.
Và rồi chồng tôi chậm rãi đứng dậy, nói đúng 11 chữ:
“Nếu em ấy sai, thì hãy để em ấy trả.”
Không giận dữ. Không gào thét. Chỉ là giọng nói điềm tĩnh nhưng rắn rỏi.
Mẹ chồng chết lặng. Bà như không tin vào tai mình.
– Con… con nói cái gì? Nó là em ruột con mà!
Chồng tôi quay sang mẹ, chậm rãi:
– Con đã từng trả nợ cho em ấy 2 lần. Mỗi lần đều nghe lời mẹ nói: “Cho nó cơ hội”. Nhưng mẹ nhìn đi, nó có thay đổi không? Hay vẫn tiếp tục đổ lỗi cho người khác và trốn chạy trách nhiệm?
Mẹ chồng bật khóc. Nhưng anh vẫn không lay chuyển:
– Nếu lần nào mắc lỗi cũng có người đứng ra gánh thay, thì cả đời nó sẽ không bao giờ lớn được. Con không muốn cứu một người đang tự nhấn chìm chính mình.
Anh nói rồi quay sang tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi dịu lại, nắm tay tôi thật chặt:
– Anh không thể lấy sự hy sinh của em và con để bù đắp cho lỗi lầm của người khác. Đó không phải là công bằng.
Tôi lặng người. Tim tôi như nghẹn lại.
Không phải vì sự cứng rắn của anh, mà vì sự tôn trọng.
Anh không chỉ là một người chồng yêu thương, mà là một người đàn ông biết giới hạn, biết bảo vệ vợ con, và không để tình thân mù quáng dẫn dắt lý trí.
Hôm đó, mẹ chồng ra về trong nước mắt. Tôi tiễn bà mà lòng vẫn còn xáo trộn. Không dễ để làm dâu – lại càng không dễ khi phải đứng giữa ranh giới tình – lý.
Tối hôm đó, tôi đặt tay lên vai chồng, nói nhỏ:
– Cảm ơn anh… vì đã bảo vệ em và con.
Anh quay sang, nắm tay tôi:
– Anh biết quyết định của anh sẽ khiến mẹ đau lòng, nhưng em mới là gia đình mà anh chọn gắn bó đến cuối đời.
Tôi tựa vào vai anh, nước mắt chảy dài. Không phải vì buồn… mà vì hạnh phúc.
Vài tuần sau, Hưng bị kiện. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là chính mẹ chồng lại đứng ra, bán nốt căn nhà cũ, trả một phần nợ để cứu con trai út, nhưng đồng thời cũng cứng rắn tuyên bố:
– Mẹ giúp con lần cuối. Còn nếu con tái phạm, mẹ không còn gì để cứu nữa đâu.
Hôm đó, bà lên nhà, nhìn tôi và nói:
– Mẹ hiểu vì sao Duy cứng rắn. Mẹ cảm ơn con… vì đã không khiến nó mềm lòng sai chỗ.
Tôi mỉm cười. Có lẽ, sau biến cố, mọi người đều trưởng thành thêm một chút.
Có những lúc trong đời, ta phải chọn giữa tình thân và lý trí. Nhưng người đàn ông biết giữ vững lập trường, không gục ngã trước áp lực, không để người phụ nữ bên cạnh mình phải tổn thương… mới là người chồng xứng đáng để gửi gắm cả một cuộc đời.
Và tôi biết… tôi đã lấy đúng người.