Tôi đã ng//ủ với một người đ/àn ô/ng l/ạ ở tuổi 65 – và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bà//ng ho//àng…

Năm tôi tròn 65 tuổi, cuộc sống tưởng như đã yên ổn. Chồng mất từ lâu, con cái đều lập gia đình và ít khi về thăm, tôi sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Những buổi chiều, tôi thường ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng chim hót và ngắm nắng vàng trải dài trên con đường vắng. Cuộc đời an yên, nhưng trong sâu thẳm, có một khoảng trống mà tôi chưa từng thừa nhận — nỗi cô đơn.

Hôm đó là sinh nhật tôi. Không ai nhớ, không một cuộc gọi hay lời chúc. Tôi quyết định một mình bắt chuyến xe đêm lên thành phố. Chẳng có kế hoạch gì, chỉ muốn thử làm điều khác thường, một lần “liều” trước khi quá muộn.

Tôi ghé vào một quán bar nhỏ. Ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nhạc du dương. Tôi chọn một góc khuất, gọi ly rượu vang đỏ. Lâu rồi tôi mới uống rượu, vị chát ngọt lan trên đầu lưỡi khiến lòng tôi ấm lại.

Đang mải ngắm dòng người qua lại, tôi thấy một người đàn ông tiến đến. Anh ta tầm hơn 40, mái tóc điểm chút bạc, ánh mắt sâu và trầm. Anh ngồi xuống bàn tôi, mỉm cười:

— Tôi có thể mời bà thêm một ly không?

Tôi bật cười, chỉnh lại câu xưng hô:
— Đừng gọi tôi là “bà” chứ, tôi chưa quen.

Chúng tôi nói chuyện như đã quen từ lâu. Anh kể mình là nhiếp ảnh gia, vừa từ xa về, còn tôi kể về những năm tháng tuổi trẻ, những chuyến đi tôi từng mơ nhưng chưa thực hiện. Không biết do rượu hay do ánh mắt của anh, tôi cảm thấy một sự cuốn hút lạ thường.

Đêm đó, tôi đã đi cùng anh về khách sạn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi lại được một người ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm của sự gần gũi. Trong căn phòng tối, chúng tôi không nói nhiều, chỉ để mặc cảm xúc dẫn lối.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa. Tôi tỉnh dậy, quay sang định chào buổi sáng thì giật mình: chiếc giường trống trơn, anh ta đã biến mất. Trên bàn, một phong bì trắng đặt ngay ngắn. Tim tôi đập mạnh, tay run run mở ra.

Bên trong là một tấm ảnh — tôi đang ngủ, khuôn mặt bình yên dưới ánh đèn vàng. Dưới tấm ảnh là vài dòng chữ: “Cảm ơn vì đã cho tôi thấy tuổi già cũng có thể đẹp và can đảm đến thế. Nhưng… tôi xin lỗi vì đã không nói thật ngay từ đầu. Tôi là con trai của người bạn cũ mà bà từng giúp đỡ năm xưa.”

Tôi chết lặng. Ký ức ùa về — hơn 20 năm trước, tôi từng giúp một người phụ nữ nuôi con trai vượt qua quãng thời gian khó khăn. Chúng tôi mất liên lạc, và tôi không ngờ, chàng trai tối qua lại chính là cậu bé ngày ấy.

Cảm giác bàng hoàng, xấu hổ và lẫn lộn trào dâng. Tôi vừa muốn trách, vừa không thể phủ nhận sự thật: đêm qua không phải chỉ là một cơn say. Nó là khoảnh khắc tôi sống thật với chính mình, dù sự thật phía sau khiến tôi choáng váng.

Tôi ngồi rất lâu, nhìn tấm ảnh trên tay. Gương mặt mình trong ảnh không còn những nếp nhăn lo âu, chỉ còn ánh bình yên kỳ lạ. Tôi chợt hiểu, có những sự thật dù đau, vẫn mang lại một món quà.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi treo tấm ảnh vào một góc khuất. Không ai biết câu chuyện phía sau, nhưng mỗi khi nhìn nó, tôi nhớ rằng: ở tuổi nào, con người ta vẫn có thể trải qua những bất ngờ lớn nhất cuộc đời. Và đôi khi, chính những cú sốc ấy khiến mình sống trọn vẹn hơn.