Anh trai tôi đưa vợ về, và ngay lập tức, cả nhà đều nhận thấy sự ích kỷ và coi thường của cô ta. Thế nhưng, cha lại một mực bênh vực. Nhiều năm sau, một chuyện động trời diễn ra, khiến ai cũng bàng hoàng.

Ngày ấy, Quang – anh trai của Minh – dắt vợ mới về ra mắt. Người phụ nữ tên Trâm, dáng người mảnh mai, khuôn mặt sắc sảo với lớp trang điểm dày, đôi môi đỏ mọng như vừa bước ra từ sàn diễn. Ngay giây phút đầu tiên, Minh đã có linh cảm chẳng lành, bởi ánh mắt Trâm lướt qua mọi người với vẻ đánh giá, hờ hững. Mẹ khẽ kéo vạt áo lau tay, nhìn cô con dâu mới bằng nụ cười gượng gạo. Riêng cha thì gật gù, đôi mắt sáng rực như thể tìm thấy điều gì đó đáng tự hào.

Trong bữa cơm, Trâm không ngần ngại thốt ra những lời khiến cả nhà sững sờ. “Cơm nhà mình nấu chắc hợp khẩu vị quê, em quen ăn đồ Âu rồi. Sau này chắc phải thay đổi một chút, anh Quang nhỉ?” Quang cười ngượng: “Ừ… thì từ từ rồi điều chỉnh.” Cha lập tức chen vào: “Đúng, con dâu nói phải, phải cho nó quen cuộc sống mới. Nhà mình nên học theo lối hiện đại.” Mẹ chỉ biết im lặng, tay run run rót thêm canh vào bát Quang.

Sau hôm đó, Trâm gần như chẳng bao giờ bước xuống bếp. Sáng nào cô cũng soi gương hàng giờ, thử đủ loại mỹ phẩm và quần áo. Mẹ nhắc khéo: “Con phụ mẹ chuẩn bị bữa sáng cho Quang nhé?” Trâm cười nhạt: “Dạ thôi, tay con không quen đụng mỡ hành, mà anh Quang cũng thích ra ngoài ăn hơn.” Cha ngồi đó, vỗ vai mẹ: “Thôi, để nó thoải mái, con dâu thành phố phải khác.”

Một chiều, hàng xóm sang chơi, thấy Trâm diện váy hàng hiệu, đôi giày bóng loáng, ai cũng buông lời khen. Cha nở mày nở mặt, khoe khoang: “Con dâu tôi đấy, dân thành phố, làm chỗ sang trọng, quen biết rộng.” Minh ngồi nghe mà tức nghẹn, bởi phía sau cái hào nhoáng ấy, Trâm coi thường họ hàng, chẳng bao giờ chủ động thăm hỏi ai. Sau khi khách về, mẹ thở dài: “Chẳng biết sau này Quang sống có yên không.” Minh chỉ lặng lẽ siết bàn tay mẹ, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

Có lần, khi mâm cơm đang dọn ra, mẹ vô tình làm rơi cái bát xuống nền gạch. Trâm nhăn mặt, giọng chua chát: “Ôi trời, sao việc đơn giản thế cũng làm hỏng, thật mất hứng.” Quang sững lại, định nói gì nhưng kịp thấy ánh mắt cha, bèn im lặng. Cha chau mày: “Mẹ mày vụng thật, sau này để Trâm nhắc thì phải nghe.” Mẹ cúi đầu, cắn môi, còn Minh thì muốn bật dậy hét lên, nhưng rồi kìm lại vì biết cha sẽ lại bênh.

Càng ngày, Minh càng thấy anh trai gầy gò, ánh mắt mệt mỏi. Nhiều đêm, Quang ngồi ngoài hiên, lặng lẽ hút thuốc. Minh đến gần, nhỏ giọng: “Anh có ổn không?” Quang cười buồn: “Ổn gì chứ, anh sợ cha thất vọng nên thôi… cố chịu.” Minh gằn giọng: “Anh chịu mãi thì khổ cả đời. Trâm không thật lòng với anh đâu.” Quang chỉ lắc đầu, đôi mắt ánh lên chút bất lực.

Thế nhưng cha lại càng mù quáng tin rằng Trâm là phúc phần của gia đình. Mỗi khi có ai chê trách, ông liền gạt đi: “Nó hiện đại, mấy người không hiểu thôi.” Ngay cả khi Trâm vung tiền mua sắm không tiếc tay, cha vẫn bảo: “Đàn bà mà, thích đẹp cũng phải thôi.” Minh nhiều lần cố nói: “Cha à, anh Quang khổ lắm rồi.” Nhưng cha nghiêm mặt: “Mày còn nhỏ, đừng xen vào.” Câu nói ấy như nhát dao cứa vào lòng Minh.

Thời gian trôi, bi kịch đến nhanh hơn Minh nghĩ. Một buổi sáng, Trâm biến mất, để lại căn nhà trống trải và một tờ giấy lạnh lùng: “Em đã tìm được cuộc sống xứng đáng với mình.” Quang gục ngã, bệnh tật bộc phát, nằm liệt giường. Cha chết lặng, cầm tờ giấy run run, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào… nó là con dâu ngoan mà.” Mẹ lặng lẽ lau nước mắt, đôi vai gầy rung lên vì nỗi xót xa.

Trong những ngày Quang nằm viện, cha túc trực bên cạnh. Ông nắm tay con trai, giọng run: “Cha sai rồi… cha mù quáng quá. Cha chỉ thấy nó đẹp, nó giàu, mà quên rằng con mới là người chịu đựng.” Quang nhìn cha, đôi mắt đục ngầu, thì thầm: “Giá cha hiểu sớm hơn…” Minh nghe những lời ấy, thấy cả trái tim mình rã rời. Nỗi đau của anh trai, nỗi hối hận của cha, tất cả như đè nặng trong căn phòng bệnh ngột ngạt.

Một tối, khi gió ngoài trời rít qua khung cửa, cha ngồi cùng Minh trong sân. Ông nhìn thẳng vào con trai út, giọng nghèn nghẹn: “Minh, cha hiểu rồi. Tiền bạc, sắc đẹp, hư vinh ngoài kia… chẳng giữ được mái ấm. Chỉ có tình nghĩa, sự chân thành mới là gốc rễ.” Minh im lặng, nhìn cha mà lòng dâng lên bao cảm xúc. Anh ước giá như cha nói điều này từ nhiều năm trước, khi mẹ còn chưa rơi nhiều nước mắt, khi Quang còn chưa mang bệnh tật.

Minh khẽ đáp: “Cha, gia đình là nơi để yêu thương, không phải để khoe khoang. Con chỉ mong cha nhớ lấy điều đó, để sau này đừng ai phải gánh thêm nỗi đau.” Cha gật đầu, mắt đỏ hoe, bàn tay run run đặt lên vai Minh. Khoảnh khắc ấy, anh thấy người cha từng kiêu hãnh giờ trở nên nhỏ bé, mệt mỏi. Nhưng chính sự thừa nhận muộn màng ấy lại khiến lòng Minh đau nhói hơn. Bởi tất cả đã quá muộn để cứu vãn trọn vẹn.