Đêm 20 tháng 10, đường phố Hà Nội khoác lên mình tấm áo lung linh của ánh đèn và hoa. Từng dòng người tấp nập tay trong tay, những bó hoa rực rỡ được trao đi cùng nụ cười hạnh phúc, những món quà được gói ghém cẩn thận chứa đựng biết bao yêu thương. Cả thành phố dường như đang cùng nhau tôn vinh người phụ nữ.
Chỉ riêng Hương, cô ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ, cô độc giữa chính ngôi nhà của mình. Bên cạnh cô là chiếc bàn ăn đã nguội ngắt. Bát canh măng móng giò cô hì hục nấu từ chiều đã váng một lớp mỡ mỏng, đĩa sườn xào chua ngọt anh thích nhất cũng đã lạnh tanh. Tối nay, cô đã gửi bé Bi, cậu con trai lém lỉnh của hai người, sang nhà ông bà ngoại. Cô đã hình dung về một buổi tối lãng mạn, chỉ có hai vợ chồng, để hâm nóng lại thứ tình cảm đã dần trở nên nguội lạnh vì guồng quay của cơm áo gạo tiền.
Cô đã mặc chiếc váy lụa màu đỏ đô mà anh mua tặng trong chuyến công tác đầu tiên của họ, trang điểm nhẹ nhàng, và xịt một chút nước hoa có mùi hoa nhài mà anh từng nói là “mùi của sự bình yên”. Cô đã chờ đợi, với tất cả sự háo hức của một người vợ vẫn còn yêu chồng tha thiết.
Nhưng rồi, 7 giờ tối, khi những món ăn đã được dọn sẵn lên bàn, Hoàng gọi điện. Giọng anh vội vã, có chút gì đó xa cách.
“Alo, em à? Anh xin lỗi nhé, tối nay anh có cuộc gặp đối tác quan trọng đột xuất, không về ăn cơm được đâu. Em cứ ăn trước đi, đừng đợi anh nhé.”
Tim Hương khẽ nhói lên một cái, nhưng cô vẫn cố nặn ra một nụ cười, dù biết anh không thể nhìn thấy. “Vâng, anh đi làm việc cẩn thận. Nhưng anh nhớ về sớm nhé.”
“Ừ, anh biết rồi.” Hoàng cúp máy vội vàng, không một lời chúc, không một câu hỏi han thêm.
Linh cảm của một người đàn bà đã từng chịu tổn thương khiến trái tim Hương cồn cào bất an. Đây không phải lần đầu tiên Hoàng “bận đột xuất” vào những dịp đặc biệt. Cô mở điện thoại, nhìn màn hình khóa là tấm ảnh cưới của hai người. Nụ cười của cô dâu chú rể ngày ấy sao mà rạng rỡ, mà vô tư đến thế. Giờ đây, chỉ còn lại một sự im lặng dài đến nghẹt thở.
8 giờ. 9 giờ. Chồng vẫn chưa về. Không hoa, không quà, không một lời chúc mừng. Hương nhìn quanh căn nhà, mọi thứ vẫn vậy, nhưng sao cô thấy trống rỗng và lạnh lẽo đến thế. Cô nhớ lại những ngày đầu yêu nhau, Hoàng có thể chạy xe hơn 20 cây số trong đêm mưa chỉ để mang cho cô một ly trà sữa. Anh từng nói, thế giới của anh có thể thiếu mọi thứ, nhưng không thể thiếu cô. Vậy mà giờ đây, thế giới đó dường như đã có quá nhiều thứ quan trọng hơn cô rồi.
Đúng lúc ấy, điện thoại trên bàn rung lên bần bật. Một tin nhắn từ số lạ. Trái tim Hương đập thình thịch, một dự cảm chẳng lành len lỏi khắp cơ thể. Cô run run mở tin nhắn.
“Chồng chị đang trong nhà nghỉ với em này. Anh ấy bảo anh ấy chán con mẹ sề ở nhà rồi nên đêm nay không về đâu. Không tin chị đến nhà nghỉ Hương Sen ở đầu đường X mà xem.”
Kèm theo đó là một tấm ảnh. Một tấm ảnh sắc nét đến tàn nhẫn. Hoàng, chồng cô, đang ôm eo một cô gái trẻ măng, khuôn mặt rạng rỡ trong men rượu. Phía sau họ là ánh đèn màu hồng mờ ảo, thứ ánh sáng đặc trưng của những nơi mà người ta tìm đến để thỏa mãn dục vọng chứ không phải tình yêu. Hoàng đang cười, nụ cười mà đã lâu lắm rồi cô không còn được thấy.
Tay Hương run lên bần bật, chiếc điện thoại suýt rơi xuống sàn. Tim cô nhói buốt như có ai đó dùng một bàn tay sắt bóp nghẹt. Không khí trong lồng ngực như bị rút cạn. Đau. Đau đến không thở nổi. Cô bấm số gọi cho chồng, với một tia hy vọng mong manh rằng tất cả chỉ là một trò đùa ác ý.
Một cuộc. Hai cuộc. Tiếng chuông kéo dài trong vô vọng.
Cô gọi tiếp, bấm liên tục như một kẻ điên. Ba cuộc. Mười cuộc. Hai mươi cuộc… Đến cuộc gọi thứ 30, đầu dây bên kia không còn là tiếng chuông chờ đợi nữa. Chỉ còn vang lên bên tai giọng nói lạnh lùng, vô cảm của tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Không chịu nổi nữa. Cơn ghen tuông, sự phản bội và nỗi đau tột cùng nhấn chìm cô. Hương khoác vội chiếc áo mỏng, vơ lấy chùm chìa khóa xe rồi lao ra khỏi nhà. Cô không biết mình định đi đâu, làm gì. Cô chỉ biết mình phải đi, phải thoát ra khỏi bốn bức tường đang bóp nghẹt lấy cô.
Ngoài đường, phố xá vẫn đông vui, tấp nập. Những cặp đôi hạnh phúc, những người phụ nữ ôm những bó hoa tươi thắm, những tiếng cười nói rộn rã. Mọi thứ xung quanh cô đều là một sự tương phản đầy mỉa mai với nỗi đau đang xé nát tâm can cô. Nước mắt cô giàn giụa, làm nhòe đi ánh đèn đường loang lổ. Cô vừa lái xe, vừa khóc, miệng lẩm bẩm trong vô thức: “Hoàng ơi… Sao anh lại làm thế với em… Em đã làm gì sai…”
Cô nhớ về những lời hứa của anh trong ngày cưới, nhớ về khoảnh khắc anh bật khóc khi cô báo tin có thai, nhớ về những đêm anh thức trắng chăm con ốm. Tất cả những ký ức ngọt ngào đó giờ đây như những mảnh dao cứa sâu vào tim cô. Phải chăng tình yêu rồi cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng? Phải chăng sự hy sinh của người phụ nữ cuối cùng chỉ đổi lại sự thờ ơ và phản bội?
Trước mắt cô, ánh đèn pha của một chiếc xe tải chói lòa. Chỉ một giây phút lơ đãng vì nước mắt, một cú trượt bánh trên vũng nước đọng lại sau cơn mưa chiều…
“RẦM!”
Tiếng va chạm chát chúa vang lên giữa màn đêm, xé toạc không khí lễ hội. Chiếc xe máy đổ kềnh ra đường, và Hương nằm sõng soài trên mặt đường lạnh lẽo. Máu từ trên đầu cô bắt đầu tuôn ra, nhuộm đỏ cả chiếc váy lụa. Cơn đau thể xác ập đến, dữ dội nhưng lại không bằng nỗi đau trong tim. Tay cô vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, như thể đó là níu kéo cuối cùng của cô với người đàn ông mà cô yêu thương.
Trong cơn đau nhói và ý thức đang dần lịm đi, cô dùng hết sức lực còn lại, mở điện thoại, bấm vào số của Hoàng và nhắn đi dòng tin cuối cùng, một lời cầu cứu tuyệt vọng.
“Anh ơi… Em đau lắm… Cứu Em…”
Rồi màn hình điện thoại vụt tắt, cũng như ánh sáng cuối cùng đang le lói trong đôi mắt của người vợ trẻ.
Sáu giờ sáng. Trong căn phòng ngột ngạt của nhà nghỉ Hương Sen, Hoàng tỉnh dậy. Đầu anh đau như búa bổ sau một đêm chìm trong rượu và những cuộc truy hoan. Bên cạnh anh, cô nhân tình trẻ vẫn đang ngủ say, mái tóc rối bù xõa trên gối. Anh khẽ nhíu mày, một cảm giác tội lỗi mơ hồ len lỏi trong tâm trí, nhưng anh nhanh chóng gạt nó đi. Đàn ông mà, ai chẳng có những lúc như thế, anh tự nhủ.
Anh với tay lấy chiếc điện thoại đã tắt nguồn từ đêm qua. Vừa bật máy lên, hàng loạt thông báo hiện ra, dồn dập như một cơn bão. 30 cuộc gọi nhỡ từ “Vợ yêu”. Vài cuộc từ bố mẹ vợ. Và hàng chục tin nhắn từ những số lạ, có lẽ là bạn bè hoặc người thân của Hương.
Tim anh thắt lại khi đọc được tin nhắn cuối cùng của vợ: “Anh ơi… Em đau lắm… Cứu Em…”. Ngay sau đó là một tin nhắn từ một số lạ: “Chủ nhân số điện thoại này bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, đã được đưa vào bệnh viện X cấp cứu. Tình hình rất nguy kịch. Đề nghị người nhà đến ngay.”
Hoàng bật dậy như một chiếc lò xo. Cơn say biến mất, thay vào đó là một nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy anh. Anh hốt hoảng gọi lại cho vợ, cho bố mẹ vợ, nhưng không một ai nghe máy. Cảm giác hoảng loạn dâng lên đến cực điểm. Anh vội vã mặc quần áo, không kịp đánh thức cô nhân tình, chỉ ném lại một tờ tiền trên bàn rồi lao ra khỏi nhà nghỉ như một kẻ điên.
Anh phóng xe như bay đến bệnh viện, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi: “Hương ơi, em đừng có mệnh hệ gì…”.
Hoàng chạy như điên vào phòng cấp cứu. Bố mẹ vợ anh đứng đó, khuôn mặt phờ phạc sau một đêm thức trắng, đôi mắt đỏ hoe sưng húp. Vừa thấy bóng dáng anh, bố vợ anh, một người đàn ông vốn hiền lành và kiệm lời, lao tới.
“BỐP!”
Một cái tát như trời giáng in hằn năm ngón tay lên má Hoàng. Cú tát không chỉ đau về thể xác, mà còn là sự sỉ nhục và tội lỗi khiến anh choáng váng. Bố vợ anh chỉ thẳng vào mặt anh, giọng ông run lên vì căm giận.
“Từ giây phút này, con gái tôi không có người chồng như anh! Và tôi… tôi cũng không có cái loại con rể đốn mạt như anh! Anh nhìn đi! Anh đã làm gì khiến con bé ra nông nỗi này? Đêm qua nó đã ở đâu, đã làm gì? Nó đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc? Anh có biết không? Anh… Anh quá khốn nạn!”
Hoàng chết lặng, không thể thốt ra một lời bào chữa nào. Mọi lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa. Anh nhìn qua ô cửa kính của phòng cấp cứu. Hương của anh đang nằm bất động trên chiếc giường trắng toát, đầu quấn băng trắng thấm máu, khắp người là dây dợ và máy móc chằng chịt. Khuôn mặt xinh đẹp của cô giờ đây xanh xao, không một chút sinh khí. Trông cô mong manh như một chiếc lá sắp lìa cành.
Hình ảnh đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hoàng. Anh quỳ sụp xuống sàn hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, gục đầu xuống, hai tay ôm lấy đầu và gào lên trong tuyệt vọng.
“Anh xin lỗi… Hương ơi… Em tỉnh lại đi… Anh sai rồi… Anh sai thật rồi… Xin em…”.
Tiếng khóc của anh vang vọng khắp hành lang, một tiếng khóc đầy ân hận muộn màng. Nhưng dù anh có gào thét đến khản cổ, người con gái anh yêu vẫn nằm im bất động. Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, khuôn mặt mệt mỏi và nghiêm trọng.
“Tình hình của bệnh nhân rất nặng. Chấn thương sọ não, đa chấn thương. Chúng tôi đã phẫu thuật nhưng vẫn chưa thể nói trước được điều gì. Cô ấy đã mất quá nhiều máu. Giờ chỉ có thể trông chờ vào ý chí của bệnh nhân và phép màu thôi. Gia đình hãy chuẩn bị tinh thần.”
Từng lời của bác sĩ như từng nhát búa đóng vào tâm trí Hoàng. “Chuẩn bị tinh thần”. Hai từ đó sao mà tàn nhẫn đến vậy.
Mẹ vợ anh đã ngất đi trong vòng tay của người thân. Bố vợ anh thì ngồi sụp xuống ghế, đôi vai gầy của người đàn ông cả đời mạnh mẽ giờ đây run lên bần bật. Chỉ còn lại Hoàng, quỳ gục giữa hành lang, cô độc với nỗi đau và sự ân hận đang gặm nhấm tâm hồn mình.
Anh nhớ lại tin nhắn của cô nhân tình đêm qua, nhớ lại nụ cười của cô ta, nhớ lại những lời đường mật cô ta thì thầm bên tai anh. Tất cả những thứ phù phiếm đó, liệu có đáng để đánh đổi bằng cả sinh mạng của người vợ đã cùng anh đi qua bao giông bão?
Anh đã từng có tất cả: một người vợ xinh đẹp, hiền thục; một cậu con trai kháu khỉnh, thông minh; một gia đình ấm êm. Nhưng chính anh, bằng sự ích kỷ và ham muốn nhất thời của mình, đã tự tay phá nát tất cả.
Đừng bao giờ để đến khi mất đi rồi mới nhận ra—người phụ nữ tảo tần bên cạnh mình mới chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng. 30 cuộc gọi nhỡ trong một đêm… cũng đủ để đổi lấy cả một đời ân hận, một đời day dứt không thể nào nguôi ngoai. Và Hoàng không biết, đến khi nào, anh mới có cơ hội để nói lời xin lỗi với vợ mình một lần nữa. Hay có lẽ, cơ hội đó đã vĩnh viễn không còn nữa rồi.










