Cưới “b/à thím” U60 đang n;ợ n;ần chồng chất chỉ sau 5 ngày gặp mặt, bố đơn thân choáng váng vì đúng lúc cưới có 1 đoàn người đến đòi n/ợ, giờ đăng ký kết hôn rồi tính sao?

Anh Hùng, 38 tuổi, bố đơn thân nuôi con trai 8 tuổi sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Người ta bảo đàn ông “gà trống nuôi con” thường yếu lòng, gặp được phụ nữ quan tâm là dễ xiêu. Quả thật, chỉ sau 5 ngày quen biết qua mai mối, anh bất ngờ tổ chức đám cưới với một “bà thím” U60 tên Thoa – từng tự giới thiệu là “góa phụ sống giản dị, chỉ cần một mái ấm”.

Cả làng xôn xao, ai cũng bảo anh “dại gái”, “tham của” vì bà Thoa vốn ăn mặc sang chảnh, đi xe hơi, hứa hẹn lo lắng cho cha con anh đầy đủ. Anh Hùng cũng nghĩ mình may mắn, thậm chí còn khoe với bạn bè:
“Đúng là vớ bở, đời này không ngờ lại có người đàn bà thương mình, thương cả con mình như thế.”

Thế nhưng, chỉ vài tuần sau cưới, sự thật bắt đầu lộ diện. Bà Thoa bị chủ nợ kéo đến tận nhà, đập cửa ầm ầm. Trước sự ngỡ ngàng của hàng xóm, một người đàn bà lực lưỡng chửi vọng vào:
“Bà Thoa! Đừng tưởng lấy chồng rồi trốn nợ được! Hơn 3 tỷ của tôi, bao giờ trả?”

Anh Hùng tái mặt, vội hỏi vợ. Bà Thoa khóc lóc:
“Anh ơi, em định giấu… nhưng em nợ người ta thật. Em tưởng sau này trả dần, nào ngờ họ làm căng…”

Chưa dừng lại ở đó, vài ngày sau, một nhóm người lạ tìm đến, chìa giấy tờ: bà Thoa không chỉ nợ tiền, mà còn từng bị kiện vì lừa đảo hụi họ, thậm chí còn có… ba đời chồng trước chưa dứt điểm hẳn.

Anh Hùng chết điếng. “Mái ấm” mà anh tưởng vớ được hóa ra chỉ là cái bẫy. Bà Thoa cưới anh chẳng phải vì tình, mà là để có chỗ dựa che nợ.

Đêm ấy, nhìn con trai ngây thơ hỏi:
“Bố ơi, bác ấy có ở luôn với mình không?”
Anh Hùng chỉ thấy nghẹn đắng trong cổ, cay xè nơi khóe mắt.

Anh hiểu, từ một “mối duyên trời cho”, giờ anh đã tự buộc mình vào bi kịch – và cú “vớ bở” hóa ra lại là một cú lừa đau đớn nhất đời.

Đám cưới của anh Hùng và bà Thoa vốn đã gây xôn xao cả làng. Người thì chúc mừng, kẻ thì cười nhạo: “Đúng là con cá cắn câu, biết đâu mà gỡ”. Nhưng không ai ngờ, ngay trong ngày cưới, cảnh tượng chưa từng thấy đã xảy ra.

Giữa lúc khách khứa đang nâng ly chúc phúc, ngoài cổng ập vào một đoàn người mặc áo mưa, tay cầm băng rôn đỏ chói. Trên đó ghi to:

“Bà Thoa trả tiền! 3 tỷ đồng không thể xù!”

Tiếng loa kéo theo vang lên át cả tiếng nhạc:
“Đừng tưởng lấy chồng rồi trốn nợ! Nợ thì phải trả, trời có sập cũng không thoát đâu!”

Khách mời nhốn nháo, người thì sững sờ, người vội rút điện thoại quay clip. Cả hôn trường náo loạn.

Anh Hùng chết đứng ngay trên sân khấu, ly rượu trên tay rơi xuống vỡ tan tành. Còn bà Thoa, trong bộ váy cưới trắng tinh, mặt tái mét nhưng vẫn cố gượng cười:
“Chắc… chắc có sự nhầm lẫn thôi…”

Nhưng đám người kia xông thẳng vào, ném tập giấy vay nợ ngay dưới chân chú rể, giọng rít lên:
“Đây! Ký tên, lăn tay, mười mươi thế này còn chối sao? Cả làng cả tổng đều biết bà Thoa nợ nần, hôm nay thì hết đường che giấu rồi!”

Không khí nghẹn lại. Khách mời bắt đầu xì xào:
“Trời ơi, thế mà bảo góa phụ hiền lành…”
“Hèn chi mới gặp 5 ngày đã cưới, hóa ra đi tìm chỗ dựa trả nợ!”

Anh Hùng run rẩy nhặt tập giấy lên, đọc đến đâu tim thắt lại đến đó. Mọi thứ sụp đổ ngay trong mắt anh – cái mà anh gọi là “vớ bở” hóa ra chỉ là cái bẫy được giăng sẵn.

Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, con trai anh ngơ ngác đứng nép vào chân bố, hỏi nhỏ:
“Bố ơi… sao cô dâu lại bị người ta mắng thế?”

Câu hỏi ngây thơ ấy khiến tim anh Hùng như bị dao cắt. Anh chỉ còn biết ôm chặt lấy con, trong khi cả khán phòng náo loạn như vỡ chợ.